Cô nhoẻn miệng cười, phát hiện ra điều này trong lòng cô có chút vui vẻ.
Anh bị nụ cười của cô làm cho bối rối lại ngoảnh mặt lạnh nhạt phủ nhận: “Không có.”
Bạch Ngọc Lan không buông tha lại tiến sát gân mặt anh như có không không nói: “Vậy sao, thật sự không lo lắng cho em chút nào sao, anh mà nói không em sẽ đau lòng đó.”
Dương Tử Sâm cảm nhận được hơi thở thiếu nữ phả vào mặt trái tim anh đột nhiên đánh trống thùm thụp, hai tai cũng không tự chủ được đỏ lên.
Dưới ánh đèn cô nhìn rõ gương mặt lúng túng của anh cũng nhìn rõ đôi môi anh mím chặt cô thấy vậy lại cười tà trong lòng một tiếng, bàn tay trắng nõn mềm mại nâng cằm anh lên, khẽ thì thâm: “Dương Tử Sâm, em hôn anh được không?”
Nghe được đề nghị này của cô đôi đồng tử của anh mở to, sau đó không để anh kịp phản ứng bờ môi lại cảm nhận được sự mềm mại ướt át.
Hai tay anh bám chặt vào thành xe lăn, cơ thể cương cứng.
Bạch Ngọc Lan cũng chỉ môi kê môi như chuồn chuồn đạp nước sau đó lại rời khỏi môi anh.
Lúc này đây biểu tình của anh không khác nào một pho tượng ngơ ngẩn nhìn cô, Bạch Ngọc Lan cũng không có ý định tỉnh thức anh, cô tiện tay cầm lấy cái khăn trên vai anh dịu dàng lau khô tóc cho cho anh.
Nói thật mặc dù không hôn sâu nhưng cả người cô cũng có chút tê dại, hóa ra hôn một người là như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488727/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.