“Ừm, con tính toán tốt lắm, mẹ thật muốn nhìn cảnh này nhanh một chút.”
Bà Xuân trong lòng vô cùng chờ mong.
Dương Tử Hiên nhìn mẹ mình không nói gì, sẽ không lâu nữa đâu, có điều hắn muốn hành hạ Dương Tử Sâm thêm một chút, hừ.
Sau khi tắm rửa xong Bạch Ngọc Lan đi ra ngoài lại không thấy Dương Tử Sâm, cô cảm thấy lạ đi ra ngoài xem thử lại thấy anh ngồi ở ban công, một thân đơn bạc, mái tóc ngắn bay lơ phơ trong gió nhìn có chút đơn độc.
Người đàn ông này lại thế rồi, không còn cách khác cô đành phải lấy một chiếc áo khoác của anh đi về bên đó.
“Anh ngắm sao à?”
Bạch Ngọc Lan hỏi lại thuận tay đắp áo lên người anh còn lèm bèm, “Ở đây có gió anh ra ngoài còn không biết đường mang áo khoác sao”
“Tôi không lạnh.”
Dương Tử Sâm trả lời, lại có chút lạc giọng.
“Anh không cảm nhận được nhưng gió lùa vào cũng sẽ cảm lạnh, ốm rồi sẽ rất khó chịu”
Vừa nói Bạch Ngọc Lan lại tự nhiên ngôi xuống cái ghế mây bên cạnh anh.
Chưa từng có ai nói với anh như vậy người phụ này là người đầu tiên nên tâm tình của anh vừa mới bình ổn lại trở nên nhộn nhạo, cô là thật lòng với anh sao? Dương Tử Sâm không biết đã tự hỏi câu này bao nhiêu lần nhưng chưa một lần anh có đáp án chính xác, anh có thể tin cô sao?
Trong đầu anh lại xuất hiện hai hình ảnh đen trắng đối lập,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488725/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.