“Vâng, chúng con/chúng cháu đã nghe rõ.”
Năm người có mặt ở trong phòng đều đồng thanh đáp.
“Còn nữa từ giờ bữa tối ai không có việc gì thì phải ăn chung với nhau không cần phải tách riêng ăn nữa.”
Đây mới chính là điều ông muốn nói.
“Ba à, tụi con không sao nhưng mà Tử Sâm…”
Bà Xuân có hơi lưỡng lự nhìn về phía Dương Tử Sâm.
Bạch Ngọc Lan tính nói thay anh thì Dương Tử Sâm nhưng anh lại lên tiếng nói trước: “Ông nói thế nào thì chính là thế ấy.”
“Tốt lắm Tử Sâm.”
Ông Dương có chút nhẹ lòng, chỉ cần Dương Tử Sâm có thể hội nhập với mọi người như trước đây ông cũng không mong gì hơn.
Xong chuyện mọi người lại tản ra ai làm việc nấy Bạch Ngọc Lan lại đề nghị Dương Tử Sâm đến căn nhà gỗ đăng sau cùng làm việc, cô cảm thấy không khí ở ngoài đó rất tốt, sẽ có nhiều cảm hứng hơn.
Dương Tử Sâm cũng có ý muốn đến đó nên đã đồng ý với cô.
“Tử Sâm, em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Bạch Ngọc Lan đẩy xe lăn đến gần căn nhà gỗ thì chợt dừng lại vòng qua phía trước ngồi xổm trước mặt anh lên tiếng hỏi.
“Ừm.”
Dương Tử Sâm gật đầu.
“Lúc anh nhìn Dương Tử Hiên và Cao Kỳ Anh thân mật thì khó chịu lắm đúng không?”
Cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này, nếu anh khó chịu thì chứng tỏ anh còn để ý Cao Kỳ Anh rất nhiều điều này khiến cô vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488648/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.