“Trời đất, quan hệ giữa cậu và bà Xuân bất hòa đến mức này sao? Đúng là gả vào hào môn không dễ dàng.”
Lê Phương không khỏi chặc lưỡi.
“Tớ không bất hòa với bà ta, là bà ta rảnh rỗi thích kiếm chuyện thôi.”
Bạch Ngọc Lan khuấy ly nước cam chán nản nói.
“Thế cậu có cách gì đối phó với bà ta chưa?”
Lê Phương có chút hí hửng, theo như cô biết với tính cách của Ngọc Lan sẽ không để người khác đè đầu cưỡi cổ mình.
“Tớ đã ghi âm lời nói của tên kia lại rồi, trước mắt cảnh cáo bà ta một chút, nếu lần sau bà ta còn dám động tay động chân thì hậu quả tự gánh.”
Lê Phương võ bốp vào vai cô một cái: “Không hổ là Bạch Ngọc Lan, đủ cường hãm đúng là chỉ có cậu mới dám bước vào hào môn mà không sợ chết.”
Lúc này Lê Phương lại nhìn thấy bịch thuốc trên bàn liền hỏi: “Cậu bị ốm hay sao mà phải mua thuốc?”
“Không phải cho tớ, là cho Tử Sâm.ê”
“A, Dương đại thiếu gia bị làm sao lại phải đích thân cậu đi mua thuốc.”
Lê Phương có hơi tò mò.
“Đây là thuốc uống định kỳ của anh ấy, nghe người bên cạnh anh ấy nói thuốc này có thể ổn định tinh thân, áp chế lại tính tình nóng nảy của anh ấy, còn điều tiết thanh nhiệt cơ thể.”
“Vậy có tác dụng gì không?”
Lê Phương bâng quơ hỏi.
“Ừm, gần đây tớ thấy tính tình của anh ấy dịu đi rất nhiều, không còn cáu gắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488638/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.