Dương Tử Sâm mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng hai cúc áo phía trên không được gài để lộ ra cơ ngực thoắt ẩn thoắt hiện, trên tay còn cầm một bông hồng kết hợp với nụ cười ngả ngớn của hắn không khác nào một lãng tử đào hoa.
Trong mắt những người phụ nữ khác hẳn ta có thể là một lãng tử chịu chơi nhưng trong mắt Bạch Ngọc Lan Dương Tử Hiên không khác nào ba cái thằng cà lơ phất phơ ngoài chợ, chuyên lấy việc bỡn cợt con gái ra để tôn lên bộ dạng phong lưu của mình.
Cảnh tượng này vừa hay rơi vào ánh mắt của hai người cách đó không xa, một ánh mắt đầy vẻ ghen tị tức giận, một ánh mắt lại thâm sâu khó lường.
“Đủ rồi đấy, đúng là không biết ngượng miệng, vợ cậu còn đang đứng ở đằng kia kìa.”
Bạch Ngọc Lan liếc mắt nhìn Cao Kỳ Anh đứng ở bụi hoa hồng bên kia, đúng lúc cô cũng nhìn thấy Dương Tử Sâm ở phía đối diện.
Nhìn thấy anh khuôn mặt lạnh lùng của cô lại trở nên ôn nhu dịu dàng, mặc kệ Dương Tử Hiên cùng bông hoa hồng trên ta hắn cô cầm bó hoa trên tay đi thẳng về phía Dương Tử Sâm.
“Sao anh lại tới đây, không phải anh còn đang bận vẽ à?”
Lúc cách anh hai bước Bạch Ngọc Lan lên tiếng hỏi.
Dương Tử Sâm không nói gì chỉ lắng lặng nhìn cô, cho đến khi cô đến trước mắt mình liền không do dự kéo cô ngồi lên đùi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Tử Hiên, hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488607/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.