“Em thấy đại thiếu phu nhân rất tốt, em vào làm không ai hướng dẫn em tận tình nhưng lúc nãy cô hướng dẫn em rất kỹ em hỏi gì cô đều trả lời, còn đại thiếu gia em không dám lại gần, ánh mắt anh ấy có chút đáng sợ.”
A Đào thành thật trả lời.
Cô cũng hiểu đạo lý ma cũ bắt nạt ma mới, dù ở môi trường làm việc nào cũng vậy, người mới luôn là mục tiêu để người cũ thể hiện mình đồng thời bóc lột sức lao động, nhưng nghe A Đào nói Dương Tử Sâm đáng sợ cô lại thay anh bao biện.
“Cô đừng nhìn anh ấy bên ngoài lạnh lùng mà sợ hãi, thực ra anh ấy rất dễ thương đấy lại còn vô cùng chu đáo, biết quan tâm người khác đặc biệt biết cách lấy lòng vợ chưa hết anh ấy còn rất giỏi giang biết thiết kế biết nói ba thứ tiếng, gu thẩm mỹ ổn, bê ngoài lại đẹp trai phong độ, tóm lại là một người đàn ông vô cùng tuyệt vời.”
Bạch Ngọc Lan không tiếc lời nói, khen lấy khen để Dương Tử Sâm, lại nhớ về hai món quà mà anh đã tặng cho cô, sau khi cởi ra cô đã cất vô cùng kỹ lưỡng, xem như là báu vật nâng nu.
A Đào ở bên cạnh lại nói ra một câu: “Nhưng mà anh ấy lại tàn tật.”
Vẻ hưng phấn của Bạch Ngọc Lan bỗng chốc tiêu tan thay vào đó là vẻ mặt âm trâm khiến A Đào nhìn mà lo lắng.
“A Đào, trên đời này không có người nào là hoàn hảo trọn vẹn, anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488344/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.