Bạch Ngọc Lan nghe vậy trong lòng đắc ý lại giảo hoạt nói: “Nếu em nói muốn động phòng hoa chúc với anh, anh có làm được hay không?”
“Anh…”
Dương Tử Sâm khẽ cau mày, một bộ dạng như muốn từ chối.
Bạch Ngọc Lan không cho anh cơ hội đó liên nhanh chóng nói: “Nói yêu em, muốn ở bên cạnh em lại không muốn động phòng với em sao, anh còn đang chần chừ cái gì?”
Dương Tử Sâm thinh lặng một hồi, anh vẫn luôn kiềm chế không đụng vào cô là vì anh nghĩ mình luôn không xứng với cô thêm vào đó còn tự ti vào bản thân nhưng mà lúc này như cô nói anh còn gì để do dự nữa, đã xác định ở bên cạnh nhau rồi thì chuyện này cũng sẽ tới thôi.
Cuối cùng Dương Tử Sâm nhẹ giọng nói: “Được, chúng ta động phòng.”
Nghe được câu nói muốn nghe Bạch Ngọc Lan vui mừng hớn hở lại kích động nói: “Ngay tối nay.”
“Cái đó, không cân gấp gáp như vậy.”
Dương Tử Sâm khụ khụ mấy tiếng đỏ mặt nói, anh tuy là đàn ông nhưng phương diện này anh chưa từng thử với người phụ nữ nào nên cứ như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mới biết đến chuyện này.
Bạch Ngọc Lan lại híp mắt nói: “Chúng ta cưới nhau đã hơn hai tháng rồi, ban đầu không có tình cảm cũng thôi đi bây giờ cũng đã xác định tình cảm rồi anh còn muốn chờ đến khi nào?”
“Anh…”
“Không cần nói nhiều, chốt hạ, tối nay anh chỉ cần nằm trên giường chờ em là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488326/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.