"Lê Ánh Thư, tôi chưa từng thích ai cả. Trong tình yêu, tôi không có ý định lừa dối ai. Tôi thích em. Em là người đầu tiên tôi thích. Tôi muốn cùng em sống đến cuối đời. Tôi muốn trở thành chồng của em, là một người chồng đúng nghĩa chứ không chỉ là một người chồng trên danh nghĩa."
"Nhưng Bạch Đăng Vũ... em chẳng là gì cả. Em không xinh đẹp, em không có quyền lực, và em thậm chí còn không được học hành đến nơi đến chốn. Em... chẳng khác gì một người hầu. Tại sao... tại sao anh lại thích em?"
Những giọt nước mắt của Lê Ánh Thư nhẹ nhàng rơi xuống. Nhìn cô như vậy khiến trái tim hắn đau nhói. Cô không xinh đẹp, không học thức, thậm chí không là gì so với những cô gái hắn từng gặp. Nhưng hắn yêu cô, không vì bất cứ thứ gì. Chỉ đơn giản là hắn yêu cô.
Ánh nắng chiếu xuống mặt biển khiến những con sóng trông như những viên pha lê. Hắn kéo cô vào lòng, thì thầm vào tai cô.
"Câu hỏi của em khiến tôi thật khó trả lời. Tôi không biết mình yêu em nhiều như thế nào. Chỉ là trái tim tôi chỉ đập thổn thức vì em mà thôi."
Lê Ánh Thư ôm lấy hắn , cô vùi mặt vào cổ anh. Cô khóc không phải vì buồn mà vì cô quá hạnh phúc.
"Tôi đã định cùng em ngắm bình minh hoặc là tối đến đứng dưới bầu trời đầy sao rồi tỏ tình với em. Bây giờ mọi kế hoạch của tôi đều đổ vỡ."
Giọng hơi hờn dỗi của Bạch Đăng Vũ khiến Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-bach-tong/2961308/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.