Bạch Đăng Vũ đưa cho Lê Ánh Thư tiền mặc, thẻ ngân hàng và điện thoại có kết nối định vị với điện thoại của hắn. Chỉ cần nắm trong tay những thứ này, ngay cả khi không có hắn, cô vẫn có thể về nhà hoặc chạy trốn. Nhưng hắn biết cô sẽ không bỏ lại hắn cô đơn một mình. Cô sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc một người tàn tật như hắn. Nếu cô dám trốn, hắn sẽ lật tung cả nước để tìm cô.
Hắn đã xác định rằng hắn yêu cô, và cô cũng đã đồng ý lời tỏ tình của hắn. Sau này, cả đời cô chỉ có thể yêu hắn, ở bên cạnh hắn, sống một cuộc sống hạnh phúc được hắn cưng chiều.
Hôm nay hắn muốn dành cho cô một bất ngờ hạnh phúc nhất.
Không có Bạch Đăng Vũ, Lê Ánh Thư không muốn ra ngoài. Đến giờ ăn, không cần cô gọi cũng có người mang đồ ăn đến. Hai giờ chiều, thư ký đến đón cô.
"Ông chủ đang đợi cô ở nhà hàng, tôi sẽ đưa cô đến đó ăn tối."
Thư ký đưa cho Lê Ánh Thư một chiếc váy trắng. Chiếc váy phù hợp với cô một cách bất ngờ cứ như được may riêng cho cô vậy.
Váy ngắn đến đầu gối, nhưng phần sau hơi dài. Cô nhìn thế nào cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
"Anh có chắc là tôi phải mặc chiếc váy này không?" Lê Ánh Thư hỏi.
Thư ký tươi cười trả lời cô: "Đây là bộ váy ông chủ chỉ định tôi đem đến cho cô."
Lê Ánh Thư cảm thấy chiếc váy này sẽ bất tiện khi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-bach-tong/2961307/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.