Nó cũng không ngờ anh rể của nó lại câu cá tệ như vậy, đúng là trên đời không ai hoàn hảo cả 
" thôi chúng ta về đi " Thấy không gian có vẻ ngượng ngùng Nhã Linh lên tiếng 
Thằng Cò và Minh Khang đi đằng trước còn Nhã Linh và Gia Luân đi đằng sau 
Thấy Gia Luân mặt mày không vui Nhã Linh liền trêu chọc " anh có thù với ao cá sao?" 
" ý cô là sao chứ?" Gia Luân quay sang nhìn Nhã Linh nhưng cố gắng nói nhỏ hết mức sợ thằng Cò và Minh Khang sẽ nghe thấy 
" không có gì chỉ là tôi thấy cả cái ao lớn vậy mà không câu được con nào thì anh đúng là thiên tài" Thấy Gia Luân có vẻ ngượng ngùng Nhã Linh tiếp tục trêu chọc 
Lần này Gia Luân im lặng không nói tiếng nào, chẳng lẽ đã giận, đàn ông con trai gì mà tự ái cao vậy 
" nhưng mà tôi không thích ăn cá " Nhã Linh nói nhỏ vào tai Gia Luân sau đó mỉm cười rồi đi nhanh về phía trước 
Gia Luân mỉm cười rồi cũng đi theo sau cô, không hiểu sao thằng Cò và Minh Khang lại đi nhanh vậy, chưa gì đã không thấy nữa, trên đường lúc này chỉ còn lại Nhã Linh và Gia Luân 
Nhã Linh kéo Gia Luân lên một chiếc xe trâu, cả hai cứ ngồi cùng nhau ngắm mặt trời lặn 
Gia Luân quay sang thấy gương mặt đẹp như tranh của Nhã Linh thì cũng cảm thấy trong lòng có gì đó dịu nhẹ 
Trong suốt bữa ăn, Nhã Linh và Gia Luân không hề đụng vào cá, chỉ ăn rau, sau khi rửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-duoc-mua/832883/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.