Chương trước
Chương sau
Vì sợ cô mệt nên hôn lễ được cử hành nhanh chóng, khách khứa cũng chỉ có những khách quan trọng anh mời rượu từng người trả lời báo chí nhanh nhất có thể rồi đưa cô về Trang Viên..
- Tử Thiên anh mệt lắm hả?
Đường Uyển Đình từ ngoài mang vào cho anh một ly trà giải rượu nhìn Bạch Tử Thiên đang ngồi trên sô pha tay day day thái dương mệt mỏi cô lo lắng hỏi..
Thấy cô mang trà tới anh liền đứng dậy vội đến dìu cô ngồi xuống sô pha..
- Anh hơi đau đầu một chút thôi..
Nhìn anh quan tâm chăm sóc cô như một đứa trẻ cô liền bật cười nói..
- Xem anh kìa em đâu tệ đến nổi không tự đi được đâu, em vẫn khỏe mà..
- Hạo Dân đã dặn là em không được vận động nhiều đâu sẽ đau khớp đau cơ lắm..
- Bây giờ đến chuyện mang cho anh một ly trà cũng không được, em vô dụng quá..
Đường Uyển Đình nét mặt thoáng buồn cô cúi đầu buồn bã nói..
Thấy cô buồn lòng anh liền rối cả lên, anh nâng mặt cô lên nhìn cô nhẹ nhàng dỗ dành
- Không phải em vô dụng, mà đã đến lúc anh phải thực hiện trách nhiệm của một người chồng, anh phải chăm lo cho sức khỏe của em vì bây giờ em đang bệnh mà, chờ khi nào em khỏi bệnh hoàn toàn đến lúc đó lại chăm sóc ngược lại cho anh, chúng ta cùng nhau chăm lo cho nhau như vậy mới công bằng chứ..
Đường Uyển Đình bật cười tựa vào vòm ngực săn chắc của anh khẽ nói..
- Em nói không lại anh...
Bạch Tử Thiên cũng cười, anh vuốt ve tóc cô nhẹ nhàng hỏi...
- Hôm nay có mệt không, nói thật cho anh biết..
- Dạ không. Ngày vui nhất trên đời đều không cảm thấy mệt chút nào..
Cô mỉm cười thỏa mãn trả lời anh rồi ngước lên nhìn anh nét mặt chợt trở nên nghiêm túc..
- Tử Thiên vẫn còn một nghi thức quan trọng chưa thực hiện anh không nhớ sao?
- Là nghi thức gì nữa? Hôn lễ đã kết thúc rồi mà vợ?
Anh nhíu mày khó hiểu nhìn cô..
- Thì là nghi thức sau khi kết thúc hôn lễ đó......
Đường Uyển Đình xấu hổ cúi gầm mặt thẹn thùng..
Dường như đã hiểu ý cô, Bạch Tử Thiên véo mũi cô cười trêu ghẹo..
- Em là đang nghĩ cho anh đó hả, sợ anh thiệt thòi có vợ mà không được động phòng ngày cưới...
- Em... em không có..
Hai gò má đỏ ửng đã tố cáo ý nghĩ xấu xa trong đầu cô lúc này, cô lúng túng đáp trả anh...
Bạch Tử Thiên bật cười anh kéo cô tựa vào lòng mình khẽ nói..
- Đình Đình ngốc, em lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác mà quên luôn bản thân mình. Anh không cảm thấy thiệt thòi đâu, vì tháng ngày sau này bên em còn rất dài, anh không gấp gáp không hối thúc em chỉ cần em khỏe em thoải mái nhất em sẵn sàng đáp ứng thì anh mới có thể cùng em đến chốn hoan lạc được.. Đương nhiên sẽ có những lúc anh bí bách nhưng em yên tâm, khi nào không chịu nổi nữa thì anh sẽ nhờ em giúp...
Anh vừa nói vừa cười dỗ cho cô vui, khiến tâm lý của cô cũng thoải mái hơn, bật người ngồi thẳng dậy cô nhìn anh khẽ cười nhưng giọng nói lại cực kì nghiêm túc..
- Bây giờ em khỏe, em thoải mái và đã sẵn sàng rồi.. Đêm tân hôn không thể nào không tạo nên kỉ niệm đáng nhớ gì đó được.
- Nhưng mà...
- Suỵt...anh đừng căng thẳng, tiểu Bảo đã ngủ rồi bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi, từ lúc nào Tổng Tài bá đạo như anh lại e dè đến vậy rồi...
Đường Uyển Đình đặt ngón trỏ lên môi không cho anh nói nữa miệng nhỏ của cô như đang cười nói ra từng câu từng chữ khiến anh phải bất ngờ..
Còn đang phân vân không biết có nên đồng ý hay từ chối thì đã thấy môi cô áp sát đến và đặt lên môi mình một nụ hôn cuồng nhiệt...
Hai tay đặt lên vòm ngực săn chắc, cô điên cuồng say theo nụ hôn trên môi anh, lần này Bạch Tử Thiên đã vào thế bị động bị cô hôn đến điên đảo đầu óc, cái miệng nhỏ nhắn thường ngày cứ nhắc đến chút chuyện tế nhị thôi thì đã ngại đến mức muốn chạy đi trốn vậy mà hôm nay lại chủ động tấn công đôi môi anh đến mức tê dại, chiếc lưỡi nhỏ đã tiến sâu vào trong không ngừng thâm
dò mọi ngóc ngách trong khoang miệng anh, cô đắm mình trong nụ hôn ngọt ngào mãi đến khi cảm thấy hô hấp đã trở nên khó khăn sắp không thở nổi nữa mới luyến tiếc rời môi anh kéo theo sợi chỉ bạc..
Đường Uyển Đình vẫn không dừng lại ở đó mà nhẹ nhàng tiến xuống mở từng chiếc cúc áo của anh ra, hôm nay cô như biến thành một người khác lần đầu tiên cô trong trạng thái chủ động đòi hỏi khiến anh đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Còn đang miên man suy nghĩ lúc này mới giật mình khi cảm nhận được tay cô đang cởi luôn thắt lưng da của anh, Bạch Tử Thiên giữ tay cô lại giọng nói trầm khàn khẽ hỏi cô..
- Em thật sự muốn?
Đường Uyển Đình mỉm cười cô vòng tay ôm cổ anh rồi dịu dàng thì thầm bên tai anh
- Dạ.. em muốn...
Giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai khiến anh rũ bỏ lo lắng anh bắt đầu vào thế tấn công
Đặt lên môi cô một nụ hôn rồi đôi tay thon dài đã men đến dây kéo phía sau lưng cô, anh chậm rãi kéo xuống lộ ra tấm lưng trần trắng trẻo mịn màng, vuốt ve một lúc tay anh vẫn không chịu yên mà dịch chuyển xuống vòng ba đầy đặn của cô không ngừng sờ nắn..
Cảm thấy hơi thở cô ngày càng gấp gáp anh liền nuối tiếc rời đôi môi như mang đầy mật ngọt của cô, nhẹ nhàng bế cô đi đến giường cởi hẳn chiếc đầm cô đang mặc xuống rồi đến lượt mình chiếc quần còn sót lại trên người lúc này cũng đã bị anh ném xuống sàn nhà, anh nhẹ nhàng va chạm thân mình trên người cô rồi khẽ nói..
- Sẽ rất nhanh thôi....Em chịu khó một chút..
Đường Uyển Đình nhìn anh mỉm cười hạnh phúc cô hôn nhẹ lên môi anh một cái rồi gật đầu..
Bạch Tử Thiên dành cho cô nụ cười ấm áp nhất rồi lại đặt lên môi cô một nụ hôn, bàn tay xoa nắn vùng ngực căng tròn rồi mơn trớn xuống dưới hạ thân cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng tiến vào huyệt nhỏ se khít từ đó đã nhanh chóng chảy ra một màn dịch thủy trong suốt.
Rời đôi môi đã bị anh hôn đến sưng đỏ, anh nhẹ nhàng cho vật thể đã ***** **** của mình tiến vào lỗ nhỏ chật hẹp dưới hạ thân cô..
- Ưm..a.. Tử Thiên..
Thân hình nóng bỏng đang nằm trên giường đã không ngừng uốn éo,.. âm thanh ma mị phát ra từ miệng cô càng khiến anh cao hứng, từng đợt thúc vào đẩy ra cũng một lúc nhanh hơn...
Sau một lúc đánh nước rút anh khẽ rên lên một tiếng cuối cùng cũng đã đánh xong trận.. anh rời khỏi người cô nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng hơi thở vẫn chưa về đúng nhịp anh đã khẽ lên tiếng hỏi cô..
- Em mệt không?
Đường Uyển Đình lắc đầu điều chỉnh hơi thở đều đều lại rồi nũng nịu trả lời anh..
- Em có làm gì đâu mà mệt... bây giờ chỉ lười phải xuống giường đi tắm mà thôi..
- Vậy để anh tắm cho em ha.. đi thôi..
Nói là làm ngay còn chưa để cô kịp phản ứng anh đã bế xốc cô lên đi vào phòng tắm.
Anh ngồi trên thành bồn tắm đặt cô ngồi trên đùi mình, pha nước ấm xong xuôi mới để cô vào bồn tắm, anh quấn khăn che chắn dưới hạ thân mình rồi ra phía sau massage cho Đường Uyển Đình..
- Tử Thiên... anh ra ngoài đi, em tự tắm được mà, lúc nãy em chỉ nói đùa thôi... em sắp ngại chết mất rồi..
Đường Uyển Đình che mặt xấu hổ đến mức chỉ muốn chui vào một góc nào đó trốn anh ngay lúc này..
- Vợ anh anh nhìn có gì đâu mà ngại, em thư giãn đi anh massage cho em..
Bạch Tử Thiên véo mũi cô cưng chiều vô điều kiện nói rồi anh tiếp tục bóp vai cho cô...
Ở khoảnh khắc này cảm giác hạnh phúc đã dâng tràn trong trái tim nhỏ bé của Đường Uyển Đình, từ đôi môi mềm mại cô nở một nụ cười mãn nguyện dịu dàng nói...
- Tử Thiên.. Em yêu anh!
[ END CHAP 64]
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
[Nếu không tạo thêm căn bệnh cho nữ chính thì đây là chương cuối rồi đó quý vị.. hihi
Nhưng để tăng thêm những đoạn sủng ngọt vô cùng quyến luyến của cặp vợ chồng Bạch - Đường thì không thể kết nhanh như vậy được.. haha
Truyện vẫn chưa đến hồi kết đâu nè, còn nhiều điều thú vị lắm, mọi người tiếp tục theo dỗi và ủng hộ mình nha!! Thank you so much*!!]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.