Giang Tiểu Bạch thật sự không hề nghĩ đến Tiêu Túc sẽ hôn lên.
Có điều nụ hôn của anh rất nhẹ, nghĩ đến tình trạng bây giờ của cơ thể cô, nhẹ nhàng vút qua như chuồn chuồn lướt nước, sau đó rời đi.
“Sao lại không ăn vào được chứ?”
Sau khi rời khỏi, hơi thở của Tiêu Túc gần như kề sát vào cô ấy mà nhỏ tiếng nói.
Giang Tiểu Bạch giống như có ý muốn kích thích cậu ta vậy, liền nói tiếp: “Hôn nhẹ đến như vậy, chắc chắn anh đang ghét bỏ em rồi, có đúng không?”
Tiêu Túc: “……
, Bên khóe mắt của anh không khỏi giật lên, sau đó liền híp lại đôi mắt mà nhìn chằm chằm vào cô.
“Còn giả vờ hôn em, chắc chắn anh ghét bỏ em rồi”
Nếu như lúc này không phải vẻ mặt của cô vẫn còn trắng bệch, trông có vẻ yếu ớt, Tiêu Túc thật sự rất muốn khiến cho cô biết được cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, anh cười nhẹ và nói: “Bây giờ em đang kích thích anh đấy, đợi đến khi em khỏe lên, những điều này đều được trả lại gấp trăm lần”
Nói xong, Tiêu Túc ngồi thẳng lên, giúp Giang Tiểu Bạch đắp chăn đàng hoàng: “Ngủ đi, sau khi truyên nước xong liền có thể về nhà rồi”
Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch muốn kích thích anh, thế nhưng không hề nghĩ đến Tiêu Túc lại không mắc bẫy, hơn nữa vừa nãy khi nói ra những lời đó, cô cũng cảm thấy mệt rồi.
Khi nãy vừa nôn vừa tiêu chảy, đã hút cạn sức lực của cô rồi, cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358397/chuong-1482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.