Còn Tiểu Nhan thì sao?
Dạ Mạc Thâm hơi nhíu mày, bàn tay cầm tay Hàn Mộc Tử cũng nặng hơn một chút: "Không phải anh đã bảo em không cần lo lắng sao? Sao vậy, em muốn làm bà mối sao?”
Không thể hiểu được, Dạ Mạc Thầm nghĩ đến trợ lý Tiêu Túc của mình.
Nghĩ đến những ngày này cậu ta chăm chỉ giúp anh xử lý công việc của công ty, không biết cậu ta có nắm bắt được cơ hội hay không.
“Không phải, em chỉ là nói qua một chút mà thôi, sao có thể bảo muốn làm bà mai được?”
“Vậy thì cứ mặc kệ đi.” Đôi môi mỏng của Dạ Mặc Thầm hơi mím lại, một lúc sau mới nói: “Ngày đó anh đã nói rồi, nếu anh trai của em có lòng với cô ấy thì anh ta phải tự mình hành động không cần sự trợ giúp của người khác."
Hàn Mặc Tử: “Nhưng... “Anh ấy đối với cô em gái như em luôn đáp ứng mọi yêu cầu. Nếu em nói cái gì làm anh ấy đổi ý, đến lúc đó xảy ra hậu quả gì thì em có thể chịu trách nhiệm sao?"
“Còn muốn quản sao?”
Hàn Mộc Tử đột nhiên nheo mắt lại nhìn chằm chắm Dạ Mạc Thâm rồi nghiêm túc hỏi: “Anh nói mấy lời này là thật lòng sao?”
"Ha?"
“Trợ lý của anh cũng thích Tiểu Nhan nên...anh không muốn em làm bà mối đúng
không?"
Khi nghe cô ấy nói như vậy thì Dạ Mạc Thâm bỗng nhướng mày, anh ngăn cản cô vì anh không muốn một phụ nữ mang thai như cô suốt ngày phải quan tâm đến cảm xúc của người khác, suy cho cùng thì mỗi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357959/chuong-1045.html