Dạ Mạc Thâm véo cằm cô và hôn lên.
Đôi môi hơi nhợt nhạt, có chút mát lạnh nhẹ như bông tuyết tung bay, nhưng sau khi rơi xuống trên đôi môi cô thì lại dần trở nên nóng bỏng. Hàn Mộc Tử thấy anh đang chuyên tâm nhắm mắt lại, hành động véo vào cằm cô chuyển sang nắm lấy tay cô, hôn một cách đắm đuối. Nếu không phải mồ hôi không ngừng toát ra trên trán thì có lẽ Hàn Mộc Tử thật sự nghĩ rằng khoảnh khắc này đối với Dạ Mạc Thâm mà nói rất tuyệt vời.
Tiếc là, cô đã nhìn thấy tất cả những điều này trong tầm mắt, và sau đó cảm thấy rất đau khổ.
Nụ hôn có thể khiến người ta kích thích, có thể sẽ khiến anh quên đi nỗi đau sao?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt.
Vốn dĩ cô đã giao ước với anh rằng nếu không được cô cho phép thì không được hôn cô, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, hay là…cô nên phản ứng lại?
Đang mê mẩn suy nghĩ, thì cảm giác trên môi đột nhiên biến mất.
Hàn Mộc Tử định thần lại, thì thấy Dạ Mạc Thâm đang lờ mờ nhìn cô.
Khụ khụ…Chẳng lẽ bởi vì mình đang nghĩ đến những chuyện khác, nên lại để cho anh biết mình đang phân tâm sao?
Hàn Mộc Tử có chút xấu hổ, bất giác cắn môi dưới, suy nghĩ một chút liền chủ động hôn anh.
Đồng tử của Dạ Mạc Thâm đột nhiên mở to hơn, giây tiếp theo anh nheo mắt lại một cách nguy hiểm, rồi chủ động ôm lấy gáy của cô.
Vị ngọt của nụ hôn dần xua đi nỗi lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357939/chuong-1025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.