“Nhà cũ?”
Nghe thấy hai chữ này, đôi mắt của Dạ Mạc Thâm ánh lên vẻ mờ mịt.
Hàn Mộc Tử chợt phản ứng lại, anh mất đi kí ức nên chắc chắn không nhớ được nhà cũ. Cô bèn giải thích: “Là nhà trước kia của nhà họ Dạ, năm năm trước chúng ta đã ở đó, về sau…”
Về sau khi cô rời đi nên không rõ khi nào nhà Dạ Mạc Thâm đi.
Đến khi cô về nước, cô cũng không quan tâm căn nhà đó trở nên thế nào. Mấy hôm nay, cô có hỏi thăm thì được biết nó đã bỏ hoang nhiều năm.
Bởi vì ông cụ luôn ở trong viện dưỡng lão, còn Dạ Lẫãm Hàn đã ra bên ngoài ở.
Còn Dạ Mạc Thâm càng khỏi nói, với tính tình của anh thì chắc chắn không sống ở đó.
“Về sau thì sao?” Dạ Mạc Thâm hỏi, dường như cũng không quá quan tâm.
“Em không rõ lắm, chuyện khi đó nên hỏi Tiêu Túc.
Cậu ta luôn đi theo bên cạnh Dạ Mạc Thâm, hỏi cậu ta là ổn nhất.
Tiêu Túc à?
Dạ Mạc Thâm mím môi, gật đầu nói: “Anh sẽ giải quyết việc này, em đừng lo”
“Được”
Sáng ngày thứ hai, Dạ Mạc Thâm liền gọi Tiêu Túc đến văn phòng để hỏi chuyện ở nhà cũ nhà họ Dạ.
Nói đến nhà cũ, gương mặt Tiêu Túc trở nên hơi sượng.
“Sao bây giờ cậu Thâm lại hỏi vê chuyện ở nhà cũ vậy?”
“Sao thế?” Dạ Mạc Thâm quan sát nét mặt của cậu ta: “Nhà cũ có vấn đề gì?”
Tiêu Túc gãi đầu giải thích: “Cũng không có gì, chỉ là nhà cũ đã bỏ hoang nhiêu năm, cậu Thâm muốn quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357924/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.