Cho dù cô cho rằng đây là giấc mơ của cô, hay là gì, Hàn Thanh từ đầu đến cuối đều không nghĩ chu đáo, nói lời hay.
Kết quả cuối cùng chính là, Tiểu Nhan khó chịu, dồn về người anh.
Suy nghĩ của cô bây giờ là, dù sao cũng là giấc mơ của bản thân cô.
Trong hiện thực, cô không thể làm gì anh ta, vậy trong mơ thì có thể chứ?
Thế là Tiểu Nhan bắt đầu tìm đủ loại rắc rối lên Hàn Thanh.
“Anh tên xấu xa này, tôi bảo anh nói mấy lời tử tế anh không muốn, đã vậy anh còn dám vào trong giấc mơ của tôi? Ban ngày anh bỏ rơi tôi, trong hiện thực tôi không dám tìm anh tính sổ, bây giờ...tôi phải tính lại hết!"
Tay và chân của cô không ngừng kéo đạp người Hàn Thanh, Hàn Thanh chỉ có thể trốn ở một bên, nhưng không lâu sau cô vẫn như một con bạch tuộc bám trên người anh, đôi tay đang ôm cổ anh.
“Tên xấu xa, anh không nói một tiếng nào bỏ rơi tôi, xin lỗi!”
Hàn Thanh bị cô ấy gây náo loạn có chút mệt,
cúi đầu nhẹ nhàng thở phù nhìn cô nói: "Không phải cô kêu nhân viên phục vụ bảo tôi đi trước sao?” Nghe xong, Tiểu Nhan lập tức trợn to mắt: “Tôi bảo anh đi anh liền đi? Lẽ nào anh không biết con
gái thích nhất khẩu thị tâm phi sao? Đặc biệt là
với người mình thích!”
Hàn Thanh: “
Anh thật sự không biết.
Tâm tư của con gái, anh làm sao đoán ra
được?
“Tôi mặc kệ, dù sao anh cũng chính là bỏ rơi tôi, tôi phải tìm anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357867/chuong-953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.