Dạ Mạc Thâm ngồi đó không nhúc nhích. Dù anh biết Đậu Nhỏ là đang cố ý làm nũng với anh như vậy trước mặt Hàn Mộc Tử thôi, nhưng con trai mình mà làm nũng với mình, không còn nghi ngờ gì nữa, anh không hề có chút sức kháng cự nào.
"Ba, có được không vậy? ba."
Tuy Đậu Nhỏ là một cậu bé, nhưng lúc làm nũng thật sự không kém con gái là bao.
Dạ Mạc Thâm hơi nhíu mày lại, giây tiếp theo liền dùng bàn tay to đặt lên cổ cậu nhóc, thấp giọng nói: “Con đã lớn cỡ nào rồi mà còn muốn ba bế con về?"
"Nhưng dù sao thì con cũng chỉ là một đứa nhóc mà "Đậu Nhỏ chớp mắt, gương mặt đầy vẻ ngây thơ đơn thuần và lương thiện, vô cùng vô hại.
Khỏe môi Dạ Mạc Thâm giật giật. Thằng nhóc này cảm thấy bản thân là trẻ con cho nên muốn làm gì thì làm sao?
Hàn Mộc Tử thì sao? Cô bức thiết hi vọng hai ba con Đậu Nhỏ và Dạ Mạc Thâm có thể buông bỏ tất cả thành kiến, cho nên khi Đậu Nhỏ yêu cầu chuyện này với Dạ Mạc Thâm, cô liền cảm Đậu Nhỏ thực sự quá hiểu lòng người khác rồi.
Cho nên khi Dạ Mạc Thâm còn chưa đồng ý, Hàn Mộc Tử đã mở miệng trước. “Vậy hai người uống hết nước rồi mau chóng
về phòng đi. Đậu Nhỏ, để ba con bế con về.”
Đậu Nhỏ tươi cười: “Vâng, mẹ."
Dạ Mạc Thâm: "..."
Anh nhìn Đậu Nhỏ chốc lát, âm thầm chấp nhận số phận.
Đành chịu, dù sao thì ngày tháng còn dài, một đêm nay cũng không tính là gì.
Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357844/chuong-930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.