Đêm đã khuya, Đậu Nhỏ lại bưng cốc nước ngoan ngoãn ngồi trên ghế mà uống nước trong cốc, chậm rì rì uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Nói cậu bé khát, nhưng mà thái độ uống nước này và động tác lại không giống như đang khát một chút nào.
Nói cậu bé không khát, cậu lại chầm chậm uống hết nước trong cốc.
Trong phòng bếp an tĩnh, ba người đều rất ăn ý mà không ai nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng Đậu Nhỏ uống nước.
Sau một lúc lâu Đậu Nhỏ mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng ngây thơ mà nhìn đôi mắt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm, tò mò mà hỏi: "ba, không phải là ba khát nước sao? Sao lại không uống vậy?"
Hàn Mặc Tử: "...
Không chờ Dạ Mộc Thâm mở miệng nói, Hàn
Mộc Tử đã lên tiếng: "ba con vừa mới uống một cốc rồi, vì vậy phải đợi lát nữa uống tiếp, nếu như một lần uống liền hai cốc thì sẽ bị trướng bụng."
Nghe lời này, trên mặt Đậu Nhỏ lộ ra vẻ hóa ra là như thế, không nói thêm gì nữa, cúi đầu ngoan ngoãn mà uống hết sạch cốc nước.
Nhìn thấy cốc trong tay cậu bé đã thấy đáy, Dạ Mạc Thâm nhếch miệng, vừa muốn nói gì đó, Đậu Nhỏ đã đưa chiếc cốc ra.
"Mẹ, con muốn uống một cốc nữa."
Dạ Mạc Thâm: "..."
Anh nhíu mắt, nhìn chằm chằm vào Đậu Nhỏ, không biết vì sao vẫn luôn cảm giác đứa nhóc này đang cố tình.
Nếu không, làm sao mà sau khi anh đi ra khỏi phòng, Đậu Nhỏ liền tỉnh dậy, sau đó tìm vào phòng bếp, bây giờ còn cậy vào việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357843/chuong-929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.