Dù hai người chưa chính thức gặp nhau, nhưng Uất Trì Kim lại vô cùng quen thuộc với Hàn Mộc Tử, người phụ nữ này có vướng mắc rất lớn với cuộc đời của cháu ngoại mình, là người phụ nữ ở bên cạnh anh trong thời gian dài nhất.
Nhưng chỉ là Uất Trì Kim quen biết với cô mà thôi, Hàn Mộc Tử hoàn toàn không nhận ra ông ta.
Thế nên lúc Uất Trì Kim vừa nhìn thấy Hàn Mộc Tử, ông ta vừa nhìn đã nhận ra đối phương là ai.
Hàn Mộc Tử đứng vững, đứng nguyên tại chỗ nở nụ cười khéo léo nháy mắt mấy cái với Uất Trì Kim:
“Ông cụ, ông biết cháu à?”
Một câu nói này khiến tâm trí của Uất Trì Kim quay về.
Ông ta nhìn người phụ nữ trước mắt treo nụ cười trên môi, trông ảnh mắt mang theo sự gian xảo, sắc mặt sa sâm.
“Vấn đề này cô hỏi rất thú vị. Cô lại hỏi ông ta biết cô không?
Dáng vẻ không nhận ra bản thân này, trong lòng Uất Trì Kim cười khẩy một tiếng, xem ra con nhóc này còn thông minh hơn so với tưởng tượng của ông ta.
Chỉ là nhìn cô, trong lòng Uất Trì Kim vẫn rất ngạc nhiên.
Trước khi ông ta tới đã nghĩ đối phương có thể là sinh viên nữ vừa mới tốt nghiệp, hoặc có lẽ cũng là một người phụ nữ đam mê hư vinh mà thôi, chỉ cần cho cô ta tiền, đe dọa thêm vài câu là có thể đuổi người đi, nhẹ nhõm không thôi.
Nhưng điều ông ta hoàn toàn không ngờ đến là, đối phương lại không phải là sinh viên nữ cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357754/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.