"Cháu!"
Uất Trì Kim nhìn sang, vừa lúc chống lại ánh mắt đen kịt không gợn sóng, trong lòng cả kinh.
Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy ánh mắt này của cháu ngoại mình.
Âm trầm, lạnh lùng, sâu thẳm, giống như vực sâu vậy.
Ánh mắt như thế, kết hợp với câu nói vừa rồi của anh.
"Nếu như cháu không muốn thì sao?"
Uất Trì Kim nguy hiểm mà nheo mắt lại: "Cháu đang chống đối lời ông ngoại?"
"Nếu như thứ mà ông ngoại mong muốn là một người cháu ngoại mặc cho ông sắp xếp, ngay cả chuyện lớn như hôn nhân cũng để cho ông làm chủ, chỉ sợ cháu không có phúc phận này."
Uất Trì Kim nhíu mày, giữa chân mày cất giấu sự sắc bén: "Cháu đang uy hiếp ông ngoại?"
Lời nói nhiều hơn nữa dường như cũng không có ý nghĩa, Dạ Mạc Thâm nhẹ nhấp môi mỏng nhếch lên.
"Sao cháu dám uy hiếp ông ngoại được, cháu chỉ muốn nói với ông ngoại, cháu sẽ không cưới Đoan Mộc Tuyết, cũng sẽ không từ bỏ người mình yêu.
"Cháu thực sự không nghe lời ông ngoại?"
"Đêm đã khuya rồi, ông ngoại nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong, Dạ Mạc Thâm liền xoay người rời đi, Uất Trì Kim ở sau lưng tức giận mắng: "Cháu, cháu đứng lại đó cho ông, trở lại!"
Nhưng cho dù ông ta gọi Dạ Mạc Thâm thế nào, Dạ Mạc Thâm đều giống như không nghe thất, nhanh chóng biến mất khỏi phòng làm việc, Uất Trì Kim tức đến xanh mét cả mặt mày, nặng nề mà họ khan.
"Khụ khụ khụ"
Quản gia thấy Dạ Mạc Thâm rời đi mới chạy vào, đỡ ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357753/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.