Khi Đoan Mộc Tuyết đi vào tìm Dạ Mạc Thâm, Dạ Mạc Thâm đang đứng suy nghĩ xa xăm trước cửa sổ kinh sát đất, tăng này rất cao, đứng ở đây, anh gần như có thể nhìn thấy thành phố mà rất nhiều người khác không thể nhìn thấy
Nhưng trong lòng anh lại rất hoang mang.
Tất cả những điều này đều vô cùng xa lạ với anh, nhưng Hàn Mặc Tử lại cho anh cảm thấy một cảm giác rất khác lạ.
Nếu ông ngoại khăng khăng muốn anh đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, vậy thì lời đề nghị của George...... có vẻ cũng khá tốt. Mặc dù đối với anh mà nói, anh cảm thấy không cần thiết phải
làm như vậy.
Người mà Dạ Mạc Thâm anh muốn, dù là ai
cũng không thể ngăn cản anh.
Điều anh không muốn, cũng không ai có thể ép buộc anh.
Đang suy nghĩ miên man, thì nghe tiếng cửa phòng làm việc bị gõ, Dạ Mạc Thâm hoàn hồn trở lại, lạnh lùng nói: "Vào đi."
Nhưng anh không quay đầu nhìn lại nên
không biết người đi vào là ai.
Sau khi Đoan Mộc Tuyết bước vào, cô ta nhìn thấy Dạ Mạc Thậm đang đứng quay lưng về phía họ trước cửa sổ sắt đất, cô ta liếc nhìn lễ tân, ra hiệu cho lễ tân đi ra ngoài trước
Cô gái ở quây lễ tân chớp mất rồi đi ra
ngoài. Sau khi cửa được mở ra, sự yên tĩnh vận luôn kéo dài, Da Mạc Thầm khẽ cau mày, chẳng lẽ không phải chị Lâm, hay Hàn Mặc Tử
Ngay khi anh định quay đầu lại, một cơ thể mềm mại đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh, bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357746/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.