Hàn Mặc Tử còn tưởng rằng mình nghe lâm, hoặc là bị ảo giác, nếu không, cô làm sao có thể nghe được Dạ Mạc Thâm tán thưởng ý kiến của George chứ?
Cô kinh ngạc nhìn người trước mặt, dung mạo tuần tú và sâu thẳm hút hồn như biển cả vô biên, đôi môi mỏng nhìn có chút khô khốc có lẽ vì đã lâu không uống nước, anh nghiêng người qua
"Đề nghị đó rất hay, em có thể cân nhắc
thật kĩ, em nghĩ sao?" Hàn Mặc Tử đứng im tại chỗ.
Anh đang đứng rất gần cô, từng hơi thở của anh cứ phả vào có, tạo cho có một cảm giác gì đó rất ảo diệu
Hàn Mộc Tử nhẹ giọng hỏi anh.
"Thật sự có thể ư?"
Hỏi xong, cô lại lo lắng chớp chớp mắt: "Anh đồng ý... trở về Việt Nam với em sao?"
Giọng cô ấy run lên, có lẽ là do quá phần khích. Nếu Dạ Mạc Thâm thực sự cùng cô ấy trở về Việt Nam thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Khi có đến Việt Nam, có rất nhiều người kế cạnh và ủng hộ cô. Không như bây giờ, cô chỉ có một mình. Dạ Mạc Thâm vòng tay qua chỗ cô, ôm cô để cô ngôi trực tiếp lên đùi mình, Hàn Mặc Tử không cao, cũng không thấp, nhưng lại gầy. Vì vậy, trong mắt Dạ Mạc Thâm, có là một người con gái vô cùng nhỏ bé
Muốn ôm vào lòng hay muốn vác trên vai
đều rất nhẹ nhàng.
Giống như bây giờ, cô lại bị anh kéo đến ngồi lên đùi, tay chỉ có thể ôm lấy vai anh.
Dạ Mạc Thầm nghĩ rằng có lẽ minh điên rồi.
Rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357745/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.