Cô có thể nói cái gì?
Cô nghe thấy được cũng là ngoài ý muốn, dù sao nơi này thực sự cách âm không tốt, cho dù cô không cố ý đi nghe, âm thanh nó vẫn cứ văng vắng truyền đến tại
Mà cô lại không thể chọc thủng tại mình được.
Mới đầu cô cũng cảm thấy phiền, sau đó ngầm lại, người trưởng thành không phải đều như vậy sau? Đây là chuyện rất bình thường, dù sao vợ chồng trẻ người ta đi thuê phòng cũng không dễ dàng gì.
Cho nên cô cũng sẽ không đi tìm chủ nhà thưa kiện người ta, cùng làm mỗi ngày đi ngủ sớm chút là được.
Mà bây giờ nói ra chuyện này trước mặt Dạ Mạc Thâm, lại còn bị anh trêu chọc, cô cảm thấy mặt mũi đều vứt đi hết rồi.
Ngay khi có xấu hổ đến nỗi không nói nổi câu nào, Dạ Mạc Thâm lại chọc tiếp, nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, ai nói anh không sống ở đây?"
Hàn Mặc Tử kinh ngạc trừng lớn mất
Anh vươn tay, nhéo nhéo cắm cô, ngón tay cái đưa lên vuốt ve môi cô, một tia không vừa lòng loáng thoảng hiện lên trong con người đen sâm: "Em lại tô son?"
Hàn Mộc Tự giật mình gật đầu
Cô không nói thêm gì, miệng vết thương trên mỏi quá rõ ràng, chỉ có thể như vậy che lấp
nó
Anh không nói gì, ánh mắt vẫn dừng lại trên mỗi cô, kiên nhân từng chút một dùng đầu ngón tay xóa đi vệt son trên mỗi cô
Ngay sau đó, Hàn Mộc Tử nhìn thấy ngón tay cái của anh ấy đã nhuộm đỏ.
Miệng cô mấp máy, muốn nói cái gì đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357737/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.