Hình như lần đầu tiên trong cuộc đời được phụ nữ ôm như vậy, cả người Da Mạc Thầm đứng im bất động không dám nhúc nhích một tý nào. Người cô ấy so với bản thân khác biệt hoàn toàn. Làn da mềm mại như bông khiến người ta có cảm giác quyến luyến mãi không rời.
Dạ Mạc Thâm vừa định giơ tay lên thì Hàn
Mộc Tử đẩy anh ra.
“Thôi anh về đi."
Mí mất Dạ Mạc Thâm giật một cái. Nhanh vậy à? Anh còn chưa kịp phản ứng gì thì Hàn Mộc Tử đã mở cửa, đẩy anh ra ngoài xong nói tạm biệt, rồi chẳng do dự gì đóng luôn cửa nhà lại. Một mình anh đứng trong bóng tối nghe âm thanh ừ a từ phòng bên cạnh
Đúng là người phụ nữ độc ác! Một giây trước vẫn còn nói thích anh, một giây sau đã đẩy anh ra ngoài. Người sáng năng chiều mưa khó đoán trước được chính là cô ấy chứ ai?
Nhưng có điều
Dạ Mạc Thâm liếc mắt nhìn sang phòng bên cạnh. Cô ấy sống ở đây, chẳng lẽ hôm nào cũng phải nghe những âm thanh này sao? Tuy biết rằng do người khác gây ra nhưng trong lòng Dạ Mạc Thâm vẫn cảm thấy không thoải mái.
Hàn Mặc Tử chốt cửa xong thì nhanh
chóng chạy vào nhà tầm nhìn vào gương, tất vào mặt mấy cái thấy đau đau mới dám khẳng định tất cả những gì vừa xảy ra hoàn toàn không phải đang mơ. Điều có không thể ngờ là Da Mạc Thầm thay đổi qua nhanh. Cô cứ tưởng rằng sau khi định hôn với người khác rồi thì anh sẽ coi mình như người xa lạ. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357730/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.