“Có chắc chắn, không có câu hỏi nào muốn rồi tôi sao? Anh nhìn chấm chấm cô, giống như thế sân nhận con mồi, chỉ cần anh gia súng lên thì giây tiếp theo sẽ bắn trúng cô.
Đối mặt với anh thiết như vậy, Hàn Mặc Tử thường sẽ siếng nhưng hôm nay tấm trang cô án đám và là câu xinh, và có cười nhạt đáp lại.
Anh nói tôi có g muốn hỏi anh không ả, tôi Tiến hồi anh, tôi muốn hỏi anh cái gì? Anh đã làm chuyện có thía cần tôi hỏi anh
với phản ứng như vậy, Dạ Mạc Thầm không khói nhường mày "Ồ, giản rồi sao."
Hàn Mặc Tử trực tiếp đứng lên, mở cửa: "Ngày mai tôi còn phải đi làm."
Ngụ ý là anh mau cút đi, bà đây còn đi nghỉ
ngơi.
Da Mạc Thâm khẽ cau mày, cô vội vàng đuổi anh đi như vậy, có vẻ như cô không muốn làm rõ vấn đề
Vì vậy, anh có lẽ không thể đợi cô chủ động hỏi chính mình.
Rõ ràng là cô đối xử với bản thân như vậy, theo tinh tình kiêu ngạo của anh, anh nên đứng dậy rời đi.
Nhưng Dạ Mạc Thâm cảm thấy không ổn, nếu hôm nay rời đi như thế này, anh nhất định sẽ hối hận Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thầm đứng dậy và đi về phía có
Hàn Mộc Tử tưởng anh định rời đi, nhưng không ngờ anh đi tới, dừng ở trước mặt mình, ảnh mặt nhìn chăm chăm cô, không có ý định rời đi.
Khi thế trên người anh nồng đậm mà đến gần cô "Nếu không có việc gì muốn hỏi, vậy sao có mất bình tĩnh?"
Hàn Mộc Tử nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357729/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.