Hai mươi phút sau đó, xe của Tiêu Túc cuối cùng đã đến biệt thự Hải Giang, nhưng mà lúc ở cổng thì lại bị ngăn lại.
Tiêu Túc nhướng mày hướng về phía người gác cổng vẫy vẫy tay, nhưng mà người gác cổng vẫn không cho bọn họ di.
Tiêu Túc không hiều, chỉ có thể quay đầu đối với Thẩm Kiều nói: “Mợ ở trên xe chờ một chút, tôi đi xuống nhìn xem là chuyện gì xảy ra.”
“Được.” Thẩm Kiều gật đầu, nhìn Tiêu Túc mở cửa xe đi xuống.
Sau khi cửa xe đóng lại, Thẩm Kiều lại nghe không thấy bọn họ đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn Tiêu Túc đi qua cùng mấy người bọn họ nói chuyện, kết quả sau khi nói mấy câu Tiêu Túc đột nhiên quay đầu nhìn về chỗ cô, ánh mắt cực kỳ phức tạp, sau đó cậu ta lại quay trở về, giống như cùng với mấy người gác cổng tranh cãi gì đó.
Nhưng mà tranh cãi nửa ngày, cậu ta vẫn không có trở về.
Thẩm Kiều khẩn trương mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng đã có suy đoán.
Cô trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn là bản thân đẩy ra cửa xe xuống xe.
“Tiêu Túc, làm sao vậy?”
Nghe thấy âm thanh của cô, cái lưng của Tiêu Túc lập tức thằng lên, sau đó cậu ta vội vàng chạy bước nhỏ đến trước mặt Thẩm Kiều nói: “Mợ, không có việc gì, tôi chỉ là cùng bọn họ nói chuyện thôi.”
Ánh mắt của Thẩm Kiều xuyên qua bả vai của Tiêu Túc hướng về trên người của mấy người gác cổng sau lưng cậu ta.
Mấy người kia đều biết cô, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357224/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.