*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Kiều rũ mắt xuống, không có chú ý đến vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm là gì. Cô chỉ biết là mình nghe được sự trách móc trong lời nói của Dạ Mạc Thâm.
Có thể anh đang trách cô.
Dù sao, ai lại hy vọng trợ lý của mình đánh nhau với nhân viên, làm cho căng tin ầm ï đến mức gà bay chó sủa chứ.
Bên tai có âm thanh lăn bánh xe, trước mắt Thẩm Kiều xuất hiện một đôi chân thon dài thẳng tắp. Ngay sau đó khi cô chưa kịp phản ứng, trên eo bỗng nhiên bị siết chặt, cô bị người ta ôm vào trong ngực.
Thầm Kiều không nhịn được mà mở to mắt.
Dạ Mạc Thâm lại lăn bánh xe ˆ đến trước mặt cô và ôm cô vào lòng.
Đang ngơ ngác, cằm của Thẩm Kiều bị nâng lên. Dạ Mạc Thâm buộc cô phải ngẩng đầu lên và đối diện với tròng mắt lạnh lẽo của anh.
“Biết tôi tức giận điều gì hay không?” Hơi thở nam tính và lạnh lùng trên người anh vây quanh cô. Thẩm Kiều cảm giác bản thân đã mất đi khả năng suy nghĩ, cô lắc đầu.
“Tôi đã biết hết đầu đuôi sự việc.” “Cái gì? Anh đều biết hết? Vậy anh còn…” Hỏi tôi.
“Chẳng qua tôi chỉ muốn biết mình sẽ nghe được phiên bản gì từ miệng cô thôi. Hừ, không ngờ đến cô lại tránh nặng tìm nhẹ mà đáp lại tôi.
Cô cảm thấy bản thân chịu ấm ức chưa đủ hay sao? Đau cũng không biết kêu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357027/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.