trọng.
Biểu tình cười như có như không của Lục Tầm Thường khiến cho Thầm Kiều có chút xấu hổ.
Trong đầu lại tự động hiện lên hình ảnh anh cùng cô tiểu thư kia, cùng ở bên ngoài sảnh lớn làm những chuyện mờ ám.
“Cảm ơn tổng Lục tổng, thật sự không cần.”
Thẩm Kiểu khách khí từ chối anh.
Lục Tâm Thường nheo lại hai mắt hẹp dài: “Cô biết tôi?”
“A thì………….Tập đoàn của Lục thị ở thành Bắc tiếng tăm lừng lẫy.
Làm gì có ai là không biết tổng Lục tổng chứ.”
Lục Tâm Thường đột nhiên dựa vào cửa kính xe, cần thận quan sát cô: “Ồ, cô khóc?”
Câu hỏi bất thình lình là Thẩm Kiều có chút sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Không phải.”
Lục Tầm Thường nở nụ cười quyến rũ: “Phụ nữ mà, yếu đuối một chút sẽ có người yêu thương.
Vừa rồi là cô trốn sau cái cây đúng không?”
Mặt Thầm Kiều biến sắc, không nói gì.
Hốc mắt của cô ửng đỏ, đôi con ngươi lại đầy vẻ quật cường, vừa nhìn đã biết là một người không nói dối.
A, bởi vì không nói dối cho nên sẽ lựa chọn im lặng phải không? Thú vị.
“Xem ra là Dạ Mạc Thâm bỏ cô lại một mình rồi.
Sao nào, có muốn suy nghĩ đến việc lên xe của tôi không?”
Nói xong, tay của Lục Tầm Thường từ từ tiến đến phía trước, chậm rãi để lên vai cô.
Theo phải xạ có điều kiện, Thẩm Kiều liền lùi về phía sau, tránh được tay Lục Tâm Thường đụng vào.
Lục Tầm Thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309242/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.