trận tuyên Thẩm Kiều nhanh chân chạy ra khỏi phòng, ngay cả giày còn chưa mang đã bay tới chỗ nữ giúp việc kia, “Xin chào”
Đối mặt với người giúp việc, thái độ của Thẩm Kiều có chút sợ hãi.
Bởi vì cô biết rằng những người giúp việc trong Dạ gia đều khinh thường cô, nên không biết làm cách nào để tìm lại được chiếc cúc áo kia.
Vốn chuẩn bị tư thế bị người nhục mạ, nhưng Thẩm Kiều lại Cô vợ đánh tráảo}không ngờ rằng người giúp việc này lại tỏ đổi thái độ cung kính với cô.
Khom người lùi về sau vài bước, sau đó tôn kính gọi cô một tiếng, “mợ hai”
Thẩm Kiều sửng sốt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ.
“Mợ hai người tìm tôi có chuyện gì?”
Thẩm kiều dừng một chút sau đó gật đầu.
Tuy rằng cô không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này trước mắt không quan trọng, mà điều quan trọng chính là tìm cúc áo kia về.
Vì vậy Thẩm Kiều liền mở miệng (}hỏi, “Vừa rồi ta thấy cô quét dọn gian phòng này, cô có nhặt được cái cúc áo nào hay không?”
Nghe được lời này, nữ giúp việc nhanh chóng phản ứng, “Mợ hai muốn tìm cái cúc áo kim sắc, tôi còn tưởng đó là của cậu hai.”
“Không phải”
Thẩm Kiều kịch liệt phản ứng, “Đó là của tôi đó, rồi nó đâu?”
“Hả….”
đôi môi của nữ giúp việc trở nên trắng bệch, sợ hãi nói, “Mợ hai thật xin lỗi.
Tôi tưởng cúc áo đó là của cậu chủ nên…tôi mới bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309231/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.