giữa đúng là làm người thật khó mà.
“Tôi chỉ là có chút việc nên mới đi ra ngoài thôi”
Trong lúc quan trọng, Thẩm Kiều mới nói ra điều mà mình không thể nói.
Đây là điều mà Dạ lão gia đích thân căn dặn, nếu cô nói ra chẳng khác nào bán đứng Dạ lão gia, sẽ khiến cho quan hệ giữa hai ông cháu họ càng thêm gay gắt.
Vì điều này mà Thẩm Kiều mới cắn môi phủ nhận.
_ “A”
Dạ Mạc Thâm nheo mắt nhìn (}chằm cô, “Tôi cho…cô thêm một cơ hội nữa để biện minh, nói!”
Giọng của anh lạnh lẽo vô tình pha chút cứng rắn nhìn cô.
Thẩm Kiểu cắn môi dưới, nói: “Thật sự chỉ ra ngoài mua chút đồ ăn vặt thôi.
Hơn nửa tiền lương một tháng của bị trừ hết rồi.
Tôi cũng chưa nói lời nào mà cậu Dạ đã khăng khăng nói tôi làm chuyện bậy bạ gì rồi”
Dạ Mạc Thâm ngừng một chút sau đó mang ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, “Đem những lời cô vừa nói, nói lại một lần nữa xem.”
Thẩm Kiều cầm lấy điện thoại () trong vô thức lùi về sau vài bước, vừa nói, ‘Tôi không muốn.”
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, “Đi đâu?”
“Đi chỗ nào không có anh.”
Nói xong liền xoay người chạy ra khỏi phòng.
Sau khi chạy ra khỏi phòng cô nhanh chóng tìm đến người giúp việc kia.
Vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, khi thấy Dạ Mạc Thâm không đuổi theo thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lấy điện thoại nhìn xem tin nhắn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309230/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.