Đúng vậy, Thẩm Kiều hiểu Hoàn cảnh của cô như vậy có thể gả ra ngoài đã là rất tốt rồi, thực sự không có gì có thể kén chọn được.
Nhưng mà… nhìn thấy bộ dạng bà Thẩm không có chút thương cảm, cũng không lo lắng thay cô.
Thẩm Kiều cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Lẽ nào… bà ấy không để ý tới cảm nhận của cô chút nào sao? Điều này khiến Thẩm Kiều nhìn bàn thức ăn trước mặt mà không có chút khầu ) vị nào.
Thẩm Kiều cố gắng ăn vài miếng, sau đó hạ đũa xuống, “Ba, mẹ, con đã ăn ở Dạ gia rồi, nên không thể nào ăn nổi nữa.
Con lên trên lấy đồ đây.”
Nói xong, cô cũng không đợi bọn họ phản ứng lại đã trực tiếp quay người lên lầu.
Bà Thẩm nhìn thấy cảnh này, không nhịn được bĩu môi nói, “Kiều Kiều có phải là đang trách tôi không?”
Ông Thẩm thở dài, “Chắc không phải đâu, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện.”
“Không phải trách tôi, vậy chính Á) là ở Dạ gia ăn ngon quá, nên coi đồ ăn Thẩm gia không ra gì? Ông Thẩm cau mày, cáu gắt, “ Bà nói linh tinh cái gì đấy?”
“Tôi có nói linh tinh sao? Ông xem biểu tình trên mặt nó thì biết thôi.”
Bà Thẩm tức giận ném bát đũa xuống, cũng không còn tâm trạng muốn ăn nữa.
Thẩm Kiều quay lại phòng ngủ của mình.
Sau khi mở cửa ra lại phát hiện trong phòng có chút bừa bộn, cô nhăn mày tiến vào, nhìn là biết căn phòng đã từng bị lật tung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309225/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.