“Hứng chịu xui xẻo?” Vẻ mặt của mẹ Thẩm đột nhiên trở nên khó coi: “Thẩm Kiều, sao con có thể nghĩ như vậy về mẹ được chứ? Mẹ cũng không hề nghĩ như vậy, con cũng biết đấy, con là con gái của mẹ, mẹ nỡ lòng nào để con phải hứng chịu xui xẻo thay cho Thẩm Nguyệt được?” “Vậy sao?” Nụ cười trên môi của Thẩm Kiều vô cùng chua xót, bàn tay đang đặt dưới gầm bàn của cô cũng nắm chặt lại với nhau, đầu ngón tay cắm sâu vào bên trong làm da, nhưng nỗi đau mà vết thương trên bàn tay mang lại cũng không thể sánh bằng một nửa nỗi đau trong trái tim cô.
“Con vẫn còn nhớ rất rõ nguyên câu mà mẹ đã nói lúc đó… Mẹ nói rằng, cả hai đứa con gái nhà họ Thẩm đều không thể bị hủy hoại.
Ngay từ nhỏ, con gái cưng Thẩm Nguyệt của mẹ luôn được mặc đồ đẹp, được ăn học đàng hoàng nhất, tuy cùng là con gái của mẹ nhưng con lại khác hoàn toàn, việc mà con phải làm chính là chăm sóc con bé, nhường nhịn con bé, con cảm thấy mình là chị gái nên tất cả những thứ này đều là việc mà con nên làm.
Nhưng mà… con đã ly hôn rồi, vậy mà khi con về nhà, mẹ lại không hề cảm thấy đau lòng cho con, hơn nữa còn bắt con phải gả vào nhà họ Dạ thay con bé. Lúc đó mẹ biết rõ người mà con sẽ kết hôn cùng là một người tàn tật, mẹ không nỡ gả Thẩm Nguyệt di nên đã gả con cho nhà bọn họ.” Ánh mắt của mẹ Thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309114/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.