🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mẹ của Thẩm Kiều ngơ ngác mà nhìn cô thật lâu “Con… Xem ra, con muốn làm mẹ tức chết thì con mới vừa lòng phải không?” Thẩm Kiều đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn bà ta.

“Mẹ bảo con đưa cho mẹ hai mươi nghìn USD, vậy chẳng khác nào mẹ bảo con chết đi cả!” “.. Được, con không đưa cho mẹ hai mươi nghìn USD cũng được.

Vậy khoảng mười lăm nghìn USD thì sao, không thì khoảng bảy nghìn USD cũng được!” “Mẹ, mẹ đánh giá con gái mẹ quá cao rồi đấy!” “Thẩm Kiều, mẹ nuôi con lớn đến từng này, con báo đáp mẹ như vậy sao? Chẳng qua chỉ là mấy nghìn USD, vậy mà con cũng không muốn cho mẹ? Con muốn làm đứa con bất hiếu sao?” Thẩm Kiều không nói chuyện, chỉ là hai tay đang buông thỏng bên người thì không ngừng xiết chặt lại, cô cắn chặt môi dưới, mặc cho tầm mắt của mọi người trên đường đều đang nhìn về phía cô.

Thôi bỏ đi, người khác thích nhìn như thế nào thì nhìn.

Chỉ là hiện giờ cô thật sự không có tiền.

“Con nói gì đi chứ!” Mẹ của Thẩm Kiều tiến lên phía trước, dùng sức nắm chặt quần áo của cô: “Con nhìn đi, hiện giờ tất cả quần áo con đang mặc trên người, cả những thứ hàng ngày con dùng nữa, tất cả những thứ này chẳng lẽ không phải là mẹ mua cho con hay sao? Con, đúng là thứ ăn cháo đá bát mà, giờ sống tốt rồi nên quên bố, quên mẹ phải không?” Bà ta lớn tiếng mắng cô, Thẩm Kiều nhắm mắt lại, mặt cho bà ta mắng.

Bỗng nhiên, có một đôi bàn tay to kéo cô ra phía sau, thay cô nhận lấy tất cả những lời mắng nhiếc của mẹ Thẩm.

“Cô này, xin cô đừng như vậy.” Một giọng nói dịu dàng vang lên, Thẩm Kiều ngay lập tức mở to mắt, ngơ ngác nhìn người vừa mới xuất hiện.

Là Dạ Lẫm Hàn…

Sao anh ta lại ở đây? “Cậu, cậu là ai?” Mẹ của Thẩm Kiều nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện kéo Thẩm Kiểu ra phía sau mà bảo vệ, cả người anh ta hiện lên vẻ cao quý, tất cả những thứ anh ta đang mặc trên người đều không phải là những thứ mà bà ta có thể mua được.

Mẹ Thẩm nheo mắt nhìn anh ta: “Cậu là chồng của con gái tôi phải không?” Thẩm Kiều hơi ngạc nhiên, ngay lập tức vội vã giải thích: “Mẹ, anh ấy không phải…” Nghe mẹ Thẩm hỏi, Dạ Lẫm Hàn hơi ngạc nhiên, khẽ cười: “Thì ra cô là mẹ của Thẩm Kiều.” Thẩm Kiều ngạc nhiên nhìn về phía Dạ Lẫm Hàn, anh ta nói vậy nghĩa là sao? Sao anh ta lại không phủ nhận? “Đúng vậy, tôi chính là mẹ của Thẩm Kiều. Cậu là chồng của nó đúng không?” Khuôn mặt mẹ Thẩm bỗng tràn ngập ý cười, nịnh nọt nói: “Chuyện là thế này, dạo này trong nhà gặp chút khó khăn, vì vậy mẹ mới tìm Thầm Kiều, muốn mượn nó ít tiền, nhưng ai mà biết được đứa con gái này lại bướng bỉnh đến vậy, nói với mẹ là nó không có tiền… Điều này làm sao có thể chứ? Nó gả tới nhà họ Dạ con có phải hay không…

Bình thường mấy loại tiền như tiền tiêu vặt… Chắc là cũng nhiều nhỉ? Hơn nữa nó cũng có đi làm…” Nhưng không đợi mẹ Thẩm nói xong, Dạ Lẫm Hàn đã khẽ cười hỏi: “Thật xin lỗi, nhưng dì muốn mượn bao nhiêu tiền?” Mẹ của Thẩm Kiều mau chóng nói ra số tiền mà mình muốn.

“Không nhiều lắm, chỉ khoảng ba mươi nghìn USD thôi!” “Mẹ! Rõ ràng lúc nãy mẹ nói khác mà!” Thẩm Kiều nhịn không được mà cắt ngang lời bà ta.

Mẹ Thẩm hung hăng trừng mắt liếc Thẩm Kiều.

Dạ Lẫm Hàn khẽ cười bảo vệ Thẩm Kiều ở sau lưng mình, không cho cô nói chuyện, sau đó từ trong ví rút ra một tấm thẻ đưa cho mẹ của Thẩm Kiều.

“Dì, trong tấm thẻ này có hơn bốn mươi nghìn USD, nếu dì đang cần dùng tiền gấp thì cứ cầm dùng trước đi, mật mã là sáu số bảy.” Thẩm Kiều bị Dạ Lẫm Hàn kéo ra phía sau khi nghe đến con số này, vội vàng chạy lên muốn lấy lại tấm thẻ ngân hàng, nhưng ai biết được tấm thẻ đã bị mẹ Thẩm nhanh chóng lấy đi mất, giờ phút này bà ta đang vô cùng vui mừng.

“Vẫn là con rể hiểu chuyện! Vậy mẹ cảm ơn con trước, Thẩm Kiều, con đúng là đã lấy được một người chống tốt mà!” Nói xong, tựa như sợ Thẩm Kiều sẽ tiến lên lấy lại tấm thẻ, mẹ Thẩm nhanh chóng lùi về đằng sau, nói: “Mẹ còn có việc gấp, vậy mẹ đi trước đây, hôm khác mẹ lại đến thăm các con sau.” Sau khi mẹ Thẩm đã chạy sang một góc đường khác, bỗng nhiên như nhận ra chuyện gì đó.

Kỳ lạ, người mà Thẩm Kiều lấy không phải là một người tàn tật hay sao? Sao người đàn ông lúc nãy lại đứng nhỉ? Thôi bỏ đi, dù sao bà ta cũng đã lấy được hơn bốn mươi nghìn USD rồi, sau này muốn làm gì mà chẳng được? Mà ở một bên khác, Thẩm Kiều vô cùng bất lực mà đứng im tại chỗ, Dạ Lẫm Hàn xoay người nhìn cô.

“Được rồi, mẹ em đã di rồi.” “Tại sao anh lại đưa cho mẹ em hơn bốn mươi nghìn USD?” Thẩm Kiều nặng nề hỏi, cô ngầng đầu, đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ khó chịu: “Anh có biết hơn bốn mươi nghìn USD nhiều đến mức nào không? Anh có biết là em hoàn toàn không có khả năng trả lại anh số tiền này không? Anh có biết mẹ em lấy số tiền này để làm gì hay không?” Dạ Lẫm Hàn nhìn thấy ánh mắt chán nản của cô mà khẽ giật mình, một lúc sau lại nhẹ nhàng cười nói: “Việc này thì có là gì đâu, miễn là có thể giúp được em, anh cả rất vui. Hơn nữa, anh cũng không nghĩ đến việc bắt em phải trả lại số tiền này mà.” Thẩm Kiểu lùi về sau một bước, đôi mắt đẹp trừng anh ta.

“Làm sao có thể không trả được chứ? Em ghét nhất là nợ ân tình của người khác, nếu như mẹ em đã cầm tiền của anh, vậy thì em sẽ thay mẹ em trả lại cho anh.” Một lần lấy hơn bốn mươi nghìn USD, đúng thật là…

Ý cười trên mặt Dạ Lẫm Hàn có chút chua xót: “Em nói như vậy là muốn trách anh sao?” Thẩm Kiều trừng mắt nhìn anh ta chằm chằm không nói lời nào.

Ánh mắt Dạ Lẫm Hàn hiện lên vẻ lo lắng: “Vậy em phải tha thứ cho anh, anh không muốn lại nhìn thấy em đề mặc cho người khác tùy tiện đánh mắng mình nữa, anh nhìn thấy thì đau lòng lắm, đồ ngốc ạ!” Nói xong, Dạ Lẫm Hàn còn giơ tay định búng nhẹ lên trán cô.

Cả người Thẩm Kiều đứng im tại chỗ, ngạc nhiên nhìn anh ta.

Giọng điệu tràn đầy cưng chiều này là sao đây?… Thẩm Kiều nhìn vào ánh mắt sâu thằm của anh ta, dường như vẻ bề ngoài dịu dàng, cưng chiều ấy đang chứa đựng một loại cảm xúc gì đó rất phức tạp.

Vậy loại cảm xúc đó là gì? Lúc Thẩm Kiều phản ứng lại thì vội vàng lùi mạnh về sau một bước, ánh mắt sợ hãi nhìn anh ta, cánh tay đã giơ ra của Dạ Lẫm Hàn cứ như vậy mà dừng lại, cứng đờ, một lúc lâu sau đó mới thu tay về.

Ý cười trên khóe miệng anh ta dần biến mất: “Là anh không tốt, chẳng qua anh chỉ muốn lấy tư cách là người thân của em mà đối xử tốt với em thôi, không cần áp lực, hơn bốn mươi nghìn USD kia, xem như là quà gặp mặt mà anh tặng cho em trai em gái vậy.” Thẩm Kiểu: “… Lấy hơn bốn mươi nghìn USD làm quà gặp mặt, anh hào phóng quá nhỉ!” Tất nhiên Dạ Lẫm Hàn nghe ra ý tứ châm chọc hiện lên rõ ràng trong lời nói của cô.

Thẩm Kiều nắm chặt bàn tay lại: “Quà gặp mặt thì không cần, hơn bốn mươi nghìn USD này, em sẽ từ từ trả lại cho anh.” Nói xong, Thẩm Kiều xoay người bước đi.

“Em trai em gái…” Dạ Lẫm Hàn cố gắng gọi cô lại, nhưng Thầm Kiều dường như không nghe thấy, nhanh chóng rời khỏi chỗ lúc nãy. . Đọc truyện hay, truy cập ngay * TRÙMT RUYỆN. com *

Thẩm Kiều vẫn như bình thường mà bước vào công ty, sau khi tiến vào thang máy, vẻ mặt của cô ngay lập tức trở nên vô cùng lo lắng.

Từ sau khi cô gả đến nhà họ Dạ, ngày nào cũng xảy ra chuyện, không nói đến số tiền cô nợ công ty, cô còn nợ tiền Dạ Lẫm Hàn nữa, vốn dĩ cô còn nghĩ rằng cô nỗ lực làm việc, giành được hạng mục này thì có thể nhận được tiền thưởng, ai ngờ được cô lại bị Dạ Mạc Thâm giáng chức cơ chứ.

Hiện giờ… Nếu muốn kiếm tiền lại thật đúng là khó hơn lên trời mà.

Bỗng nhiên, Thẩm Kiều nhớ đến bản hợp đồng cửa hàng mà trước đó Dạ Mạc Thâm đã đưa cho cô.

Nếu không phải cô bị đẩy đến bước đường này thì chắc có lẽ Thầm Kiều cũng đã quên mất bản hợp đồng này rồi.

Lúc ấy, anh mua lại cửa hàng này, sau đó đưa bản hợp đồng này cho cô, nhưng cô lại xấu hổ định không nhận, anh lại không cần bản hợp đồng này, vì vậy nên cô đã giấu bản hợp đồng này ở dưới gối.

Xem ra bây giờ… Đã đến lúc cô nên đến cửa hàng này xem xét tình hình rồi.

Đợi đến giờ tan tầm, Thẩm Kiều ngay lập tức đi đến cửa hàng.

Lần trước đến cửa hàng quần áo này, cô vừa mới bước vào thì có một nhân viên đã nhìn thấy cô mà bước đến, khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười, nói: “Cô Kiều, cuối cùng cô cũng đến rồi!” Thẩm Kiều: “…” Từ trước đến giờ, cô ấy vẫn luôn chờ cô đến hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.