“Cô chạy không thoát đâu.” Hứa Liêu bước đến và trực tiếp bắt lấy tay của cô, sau đó xoay và giữ chặt lấy cổ tay nhỏ mong manh yếu đuối ấy. Anh ta cố ý gần giọng tỏ ra vô cùng thô tục: “Tối hôm nay tất cả mọi người đều tham gia buổi tiệc cả rồi, một lát sau khi kết thúc cuộc thi bơi lội thì còn có hoạt động khác bùng nổ hơn nữa, cho dù cô có chạy.
được ra bên ngoài thì cũng không có ai cứu cô được đâu. Chi bằng cô cứ nghe theo lời tôi đi, tôi còn có thể đối xử với cô nhẹ nhàng hơn một chút.”
“Buông tôi ra.” Thẩm Kiều cố gắng hết sức vùng tay khỏi tay của anh ta rồi toàn thân cô lùi về phía sau mấy bước.
Rốt cuộc là cô đang bị làm sao vậy, tại sao tay chân lại mềm nhữn cả ra thế này chứ?
Thẩm Kiều tự nhìn vào những ngón tay đang run rầy của mình, khuôn mặt trắng nõn ấy của cô càng lúc càng trở nên đỏ bừng.
Một luồng hơi nóng bức từ trong bụng lan tỏa ra khắp người cô một cách nhanh chóng, cảm giác này…
rất quen thuộc.
Nó giống hệt như cảm giác lúc mà cô bị Lục Tâm Thường bắt đi và nhốt ở trong phòng kín vậy.
Lẽ nào… cô lại bị bỏ thuốc rồi sao?
Suy nghĩ này chỉ vừa mới loé lên trong đầu của Thẩm Kiều thôi thì cô đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng rồi.
“Thẩm Kiều à, lúc trước tôi đã từng khuyên bảo cô rồi, tôi kêu cô đi theo tôi nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309090/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.