Mẹ kiếp!
Dạ Mạc Thâm khó chịu nhìn chằm chằm khóe mắt đỏ hồng của cô.
Cô gái này được làm từ nước sao? Giúp cô lau nước mắt thôi mà đã biến thành như vậy rồi.
“Không được khóc.” Giọng anh khàn khàn gay gắt, ánh mắt cũng đen tối sâu xa.
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên khỏi lòng anh, mắt mông lung nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt kia giống như đang tố cáo anh, một lát sau cô lại ra sức giãy giụa: “Dù sao nói như thế nào thì anh cũng không tin tôi, tôi không cần anh đưa tôi đến bệnh viện.”
Dạ Mạc Thâm không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Cô lại xoay người lại, lần này Dạ Mạc Thâm lại giữ chặt cổ tay cô.
“Tôi tin.”
Thẩm Kiều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh… anh nói gì?”
“Tôi tin rồi không được sao?”
Ánh mắt ngạc nhiên của cô khiến cho lòng anh càng khó chịu hơn, nhỏ giọng trách một câu, sau đó nắm chặt lấy eo nhỏ của cô: “Tôi nói tôi tin, nghe thấy chưa?”
Thẩm Kiều không trả lời, bởi vì cô hoàn toàn không nghĩ tới Dạ Mạc Thâm lại nói tin cô.
Một lát sau, Thẩm Kiều rũ mắt xuống, rõ ràng tâm tình vẫn còn rất Suy SỤP.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm hiện lên chút sâu xa, nói: “Bây giờ có thể ngoan ngoãn di bệnh viện chưa?”
“Tiêu Túc, lái xe đi.”
Tiêu Túc gật đầu lái xe.
Xe chạy được một phút, Dạ Mạc Thâm thấy cảm xúc trên người cô vẫn còn rất chán nản, mới lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309086/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.