🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buồi tối không có nhiều xe lắm, gió đêm mát mẻ lùa vào cửa sổ, Thẩm Kiểu ngồi trên đùi Dạ Mạc Thâm, tựa vào lòng ngực anh. Nhiệt độ nóng bỏng trên làn da cô không ngừng truyền đến cơ thể Dạ Mạc Thâm.

“Vậy anh đồng ý không?” Thầm Kiều thủ thỉ hỏi một câu.

Dạ Mạc Thâm cười nhạo một tiếng, môi mỏng kề sát trán cô.

“Cô nói xem?”

Thầm Kiều chớp chớp mắt không nói gì.

“Tìm một khách sạn, hay về nhà họ Dạ?” Dạ Mạc Thâm lại hỏi tiếp.

Thẩm Kiều hơi sửng sốt nhưng rồi đột nhiên hiểu được ý trong lời nói của anh. Cô lắp bắp, nói không nên lời.

Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm cô hai giây, rồi sau đó quyết định thay cô.

“Đến khách sạn gần nhất.”

„HH Tiêu Túc lái xe ở phía trước: “..

Mẹ kiếp! Đừng lật mặt nhanh như vậy có được không? Cậu ta còn chưa lấy lại được phản ứng đâu!

Rõ ràng trước lúc lên xe hai người này gần như lạnh như băng, thế mà kết quả sau cuộc thương lượng lại biến thành… Không đến bệnh viện mà đến khách sạn?

“Nghe không hiểu tiếng người sao?”

Tiêu Túc nghiêm túc trả lời: “Đã rõ thưa cậu Mạc Thâm, tôi lập tức lái xe đến khách sạn gần nhất.”

Thẩm Kiều cũng nghe thấy âm thanh của Tiêu Túc, đột nhiên lúc này mới nhớ ra trên xe không chỉ có hai người cô và Dạ Mạc Thâm. Trong nháy mắt, lỗ tai ửng hồng lên, theo bản năng vùi đầu sâu vào trong lòng ngực Dạ Mạc Thâm hơn.

Cảm giác… muốn chém người!

Rất nhanh đã đến khách sạn, Tiêu Túc đã liên hệ bên khách sạn chuẩn bị phòng trước, cửa xe vừa mở đã thấy Dạ Mạc Thâm bước như bay vọt thằng vào trong thang máy.

Vì thế, ở sảnh khách sạn chật như nêm, có rất nhiều người chờ đăng ký hoặc là đã đăng ký xong nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc đến há hốc mồm.

Một người đàn ông đẩy một chiếc xe lăn, có một người đàn ông khác đi như bay về phía trước, mà càng kỳ quái chính là trong lòng ngực người đàn ông đang ngồi xe lăn còn ôm một cô gái. Trên người cô gái quấn một bộ tây trang đàn ông, cả người nhỏ bé im lặng rúc sâu vào trong lòng ngực người đàn ông đó.

Chờ sau khi bọn họ đi khuất, có người không nén nổi tò mò hỏi thăm.

“Đây là.. muốn “chơi” tay ba sao?”

Sau khi Tiêu Túc đầy hai người vào phòng thì nhanh chóng ra ngoài, bởi vì cậu ta biết những chuyện sắp xảy ra sẽ không liên quan gì đến cậu ta cả.

Sau khi cậu ta đóng cửa phòng lại thì đi thằng xuống lầu, vào lại trong xe, ngẫm nghĩ một lát rồi lái xe đi ăn khuya.

Thẩm Kiều mơ mơ màng màng, ý thức còn dư lại không bao nhiêu nhưng vẫn có thề cảm nhận được cơ thể cô được một người đặt lên trên giường lớn mềm mại, sau đó một cơ thể nặng nề đè lên người cô.

Mới đầu cô cảm thấy người này quá nặng, ép cô đến mức không thở nổi.

Sau đó lại dần dần cảm thấy nhiệt độ của người này rất ấm áp, rất dễ chịu, hơn nữa trên người anh cũng tỏa ra hơi thở khiến cho cô có cảm giác muốn “đón ý nói hùa”.

Vì thế Thầm Kiều thuận theo cảm giác mà cong người lại, ưỡn eo lên để “hùa theo” với đối phương, những động tác này đều là vô ý thức.

Dạ Mạc Thâm cũng chú ý tới ánh mắt mơ màng của cô, cả một đường có thể trò chuyện với anh cũng xem như là kiên cường lắm rồi.

Bây giờ…

Thân dưới của Dạ Mạc Thâm hơi hạ xuống, đồng thời giữ chặt lấy cổ tay cô, trong đầu anh bỗng nhiên hiện ra dáng vẻ Thẩm Kiều khổ sở khóc lóc. Lúc ấy anh muốn cô, nhưng cô lại không đồng ý, còn nói nếu cứ như vậy thì cô sẽ không thể có con được.

Rõ ràng cô là một người buông thả, rõ ràng anh không nên đau lòng cho cô.

Cho dù không có con thì liên quan gì tới Dạ Mạc Thâm anh chứ?

Nhưng mà… hết lần này tới lần khác anh lại để ý đến nước mắt của người phụ nữ này.

Dạ Mạc Thâm vừa mới đi vào lại rút ra ngoài, sau đó ngồi sát bên mép giường, ánh mắt đầy phức tạp nhìn chằm chằm Thẩm Kiều.

Dạ Mạc Thâm ơi là Dạ Mạc Thâm, mày trúng bùa ngải gì sao?

Một người phụ nữ như vậy mà đáng để mày thương tiếc hay sao?

Đứa trẻ của cô ta đang mang cũng không phải là con của mày!

“Ừm…” Thẩm Kiều vẫn cho rằng mình sẽ được phóng thích, ai ngờ anh lại đột nhiên rút lui. Cảm giác trống rỗng đánh úp lại, Thẩm Kiều nhịn không được thả lỏng đầu ngón chân đang cuộn tròn kia, quấn lên người Dạ Mạc Thâm giống như một con bạch tuộc.

Sức lực của Dạ Mạc Thâm rất lớn, anh cũng đề mặc cô, lấy di động ra gọi điện cho Tiêu Túc.

“Đưa Tống An đến đây.”

“Hả?” Tiêu Túc vừa mới đi bộ đến sạp bán đồ ăn, mới gọi món xong, còn chưa ăn được một miếng đã bị Dạ Mạc Thâm bảo cậu ta dẫn bác sĩ qua: “Không phải… Cậu Mạc Thâm, không phải anh muốn với mợ hai…”

“Nói nhảm cái gì đó? Tôi muốn thấy người trong vòng mười phút, vượt qua thời gian chỉ một giây thì cậu tự cút đi đi.“ Dạ Mạc Thâm vừa dứt lời đã cúp điện thoại.

Trước khi điện thoại bị ngắt, Tiêu Túc còn nghe thấy đầu bên kia truyền đến một giọng nói nỉ non của phụ nữ: “Giúp tôi…”

Tiêu Túc nghe thấy âm thanh nỉ non trong điện thoại, trong lòng giống như có mười ngàn chữ mẹ nó gào thét chạy qua.

Đến mức này mà còn nhịn được, cậu Mạc Thâm đúng thật là…

Giả nhân giả nghĩa nữa! Kia rõ ràng là vợ của mình mà!

Tiêu Túc buồn bực nhìn chén mì nước nóng hầm hập trước mặt, đứng dậy rời di.

Không còn cách nào, mệnh lệnh của ông chủ không thể không nghe.

Mà bên kia, giờ phút này Dạ Mạc Thâm đang đứng trước tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Không những phải kìm nén ham muốn của mình, anh còn phải mặc lại quần áo ngay ngắn cho Thẩm Kiều.

Đề phòng một lát nữa Tống An và Tiêu Túc đi đến sẽ nhìn thấy dáng vẻ quân áo xốc xếch của cô cho nên anh đã trực tiếp cởi áo sơ mi màu trắng của mình ra mặc lên người Thẩm Kiều.

Nhưng nói thì dễ, Thầm Kiều vẫn luôn quấn chặt trên người anh như con bạch tuộc, môi hôn khắp nơi, căn bản không thể nào ra tay được.

Anh vừa mới gỡ một tay của cô ra, đang chuẩn bị gỡ thêm một cái còn lại xuống thì tay kia của cô lại quấn lên.

Vất vả lắm mới gỡ được cả hai tay của cô ra thì chân cô lại quấn lên.

Nếu không phải sợ làm cô bị thương, Dạ Mạc Thâm đã trực tiếp đánh cho cô bất tỉnh giống như Dạ Lẫm Hàn vậy. Thế nhưng, bàn tay vừa mới kề sát cần cổ cô thì anh lại cảm thấy không nỡ.

Đối mặt với người phụ nữ mà anh vừa yêu vừa hận, cuối cùng cũng không có cách nào khác. Dạ Mạc Thâm đành phải sử dụng thủ đoạn cứng rắn, lừa gạt cô nghe lời mặc quần áo xong thì anh sẽ thỏa mãn cô.

Thẩm Kiều giống như một đứa trẻ đòi kẹo, vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi Dạ Mạc Thâm mặc áo sơ mi trắng cho cô, cài xong các nút áo thì cô lập tức hưng phấn nhào về phía anh.

“Bây giờ có được không?” Dạ Mạc Thâm trực tiếp đè cô xuống giường: “Còn chưa được, phải chờ một lát.”

Giọng nói của anh vừa nghẹn ngào vừa dụ hoặc giống như đã uống rất nhiều rất nhiều rượu, thở ra hơi thở khiến cho người khác say mê, Thẩm Kiều say mê chớp mắt: “Cảm thấy mệt mỏi quá, chừng nào anh mới giúp tôi vậy…”

“Chỉ cần cô ngoan ngoãn, nhắm mắt lại không ồn, giữ yên ba phút thì tôi sẽ giúp cô.”

“Thật sao?“ Thẩm Kiều cảm thấy giống như anh đang lừa cô vậy, bàn tay nhịn không được mà quấn lên cổ anh, hai chân mảnh khảnh cũng theo đó mà quấn lấy eo anh.

Cái động tác này…

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm càng khẩn trương hơn, suýt nữa anh đã không thể khống chế bản thân mình.

Người phụ nữ trước mặt này luôn vô ý trêu chọc anh, làm hại anh thiếu chút nữa đã mất khống chế.

Thẩm Kiều lắc đầu: “Không cần, tôi khó chịu.”

Cô cọ lên ngực anh, mái tóc đen sượt qua khuôn mặt tuấn tú của anh.

Vẻ mặt đẹp trai của Dạ Mạc Thâm không có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt bình tĩnh gần như không có gợn sóng, chỉ có vầng trán nổi đầy gân xanh chứng tỏ giờ phút này anh đã nhẫn nại đến mức nào.

“Chờ thêm… Hai phút, nếu còn Anh sẽ… lập tức không khách sáo mà ăn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.