Khoe tình cảm xong, Dạ Mạc Thâm lại nói thêm một câu.
“Lần này vợ tôi bị thương nặng như vậy, tôi sẽ không để yên đâu.”
Lâm Giang vừa nghe thấy vậy suýt nữa hộc máu luôn, rất muốn chất vấn anh ta thì sao? Anh ta làm thế nào bây giờ? Vợ anh ta còn đang nằm trong phòng cấp cứu kia kìa, có gặp nguy hiểm hay không còn chưa biết được đâu!
Đúng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sĩ đi ra: “Trong các vị, ai là người nhà của Thi Bảo Cầm?”
Không ai trả lời!
Bác sĩ nhíu mày: “Người nhà của Thi Bảo Cầm không có ở đây sao?”
Lâm Giang vội vàng phản ứng lại, cất bước tiến lên: “Bác sĩ, tôi là chồng của Bảo Cầm.”
“Anh này, vợ anh ra rất nhiều máu, phải sinh con trước khi đến ngày, phiền anh ký giấy đồng ý phẫn thuật.”
Lâm Giang nghe nói chợt mở to mắt: “Sinh con trước khi đến ngày?
Vậy… Đứa bé có khỏe mạnh không?”
“Thưa anh, trước mắt có thề để đứa bé bình an ra đời hay không vẫn chưa thể biết được, nhưng bệnh viện sẽ cố hết sức, xin anh nhanh chóng ký tên, đừng kéo dài thời gian nữa.
Hai tay Lâm Giang run rầy, lấy bút ra ký tên mình lên.
Cuối cùng, anh ta suy nghĩ một lát, thế mà lại cắn răng nói: “Bác sĩ, nếu như có thể… Tôi muốn đưa ra một yêu cầu với ông!”
“Gái gì?” Bác sĩ liếc mắt nhìn anh ta.
Lâm Giang nắm chặt nắm đấm, dường như đang ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309043/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.