Thẩm Kiều được Dạ Mạc Thâm đưa vào một phòng làm việc, còn đang nghi ngờ làm sao có thể tùy tiện bước vào đây như vậy, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Sao các cháu lại ở đây vậy?”
Thẩm Kiều nghe vậy mới bất ngờ phát hiện ra, người xuất hiện trong phòng làm việc lại chính là Tống An.
Không ngờ rằng lại có thể gặp được bà ấy ở đây, đột nhiên lúc này.
Thẩm Kiểu cảm thấy dì út của Dạ Mạc Thâm có cảm giác như xuất hiện ở khắp mọi nơi vậy.
“Oa, Kiều Kiều, sao cháu lại bị thương đến mức độ này?” Dì út Tống vừa nhìn thấy Thẩm Kiều bị thương thành ra như vậy, lập tức sợ đến mức giật mình.
Phản ứng còn dữ dội hơn lúc trước khi cô bị trúng độc, dù sao lần này là bị thương ngoài da, trên mặt, trên cổ, trên cánh tay, phủ đầy những vết thương lớn nhỏ, nhìn qua thấy mà ghê người, giống như đã trải qua một trận… Xâm phạm đáng sợ vậy.
“Dạ Mạc Thâm, không phải trước đó dì út đã nói với cháu rồi sao, phải bảo vệ vợ mình cho thật cần thận chứ? Cháu bảo vệ cô ấy như vậy đó hả?”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Dạ Mạc Thâm bị Tống An trách mắng như vậy, cũng cảm thấy hình như từ trước đến nay mình chưa từng bảo vệ cô chu đáo, trước đây anh không suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà lần này… Đã thấy dáng vẻ cô vết thương khắp người.
Đôi mắt Dạ Mạc Thâm tối đi mấy phần, giọng nói lạnh lùng: “Trước tiên cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309042/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.