Sau khi thay cô thắt dây an toàn, Dạ Lẫm Hàn mới đóng cửa xe lại, sau đó quay về bên kia ghế lái ngồi lên xe, lúc sau lại nghĩ đến cái gì, anh ta cởi áo khoác tây trang trên người ra đắp lên người Thẩm Kiểu: “Đắp đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Thẩm Kiểu nhìn thấy cái áo khoác tây trang này, nhìn thoáng qua anh ta, cũng không có từ chối.
Dạ Lẫm Hàn đối xử với cô. …..
thật là rất tốt.
NGÙ,.. Cô không thích Dạ Mặc Thâm, có lẽ cô có thể cùng anh ta ở bên nhau.
Chỉ là hiện tại, toàn bộ đầu óc cô đều là hình bóng của Dạ Mặc Thâm, cô thật sự không thể lại lừa gạt chính mình.
Nghĩ đến đây, Thầm Kiều nhắm hai mắt lại, không có lại nói chuyện với Dạ Lẫm Hàn.
Xe một đường chạy về phía trước, cũng không biết qua bao lâu, rốt cục tới bãi đỗ xe nhà họ Dạ.
Thẩm Kiều sợ bị Dạ Mặc Thâm nhìn thấy sẽ hiểu lầm, cho nên động tác xuống xe có chút vội vã, hơn nữa lúc xuống xe vội đã để áo khoác tây trang đề lại trên xe, Dạ Lãm Hàn thấy vậy thì cười rất miễn cưỡng: “Em không cần Io lắng như vậy, anh hỏi qua người giúp việc, Mạc Thâm còn chưa có trở về.”
Nghe vậy, bước chân Thẩm Kiều dừng lại một chút, sau đó đứng ở tại chỗ, cô quay đầu lại nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn, Dạ Lẫm Hàn cũng đang nhìn cô.
“Đương nhiên, em hẳn là không muốn biết em ấy đi chỗ nào.” Anh ta cười nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309028/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.