🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Kiều Kiều!” Hàn Tuyết U sợ tái mặt.

So với cô ta, Thẩm Kiều đặc biệt bình tĩnh.

“Cậu không nói ra được, mình đều thay cậu nói rồi đó.”

Hàn Tuyết U mặt tái đi, nhìn chằm chằm cô như một bóng ma.

Thẩm Kiều khẽ cười một tiếng, đưa tay bóp hai má lạnh lẽo của cô ta: “Sao lại kinh ngạc như vậy?”

“Cậu, cậu đừng nói nhảm.” Hàn Tuyết U kéo tay cô xuống, liều mạng lắc đầu: “Mình với Dạ Mạc Thâm không có gì, mình cũng không thích anh ấy! Chúng ta không phải tình địch, chúng ta là chị em tốt mà.”

“Chị em tốt…” Thẩm Kiều nói ra ba chữ này, cúi đầu, giọng nói càng ngày càng thấp: “Chúng ta quả nhiên là chị em tốt, nhưng mà mình cũng không ngờ chúng ta lại thích cùng một người, mà cậu vẫn luôn lừa mình.” “Mình không có lừa cậu.” Hàn Tuyết U thực sự lo lắng, đi tới kéo tay cô, vội vàng giải thích: “Kiều Kiều, có phải cậu nghe ai nói bậy rồi không?

Là Tịnh Nhan có đúng không? Có phải cô ta lại khiêu khích? Cậu phải tin tớ, tớ thật sự sẽ không cùng Dạ Mạc Thâm…”

Khi cô ta nhìn lên, dưới sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời Thẩm Kiều thấy đôi hoa tai màu hồng trên tai cô ta sáng lên, giống như đang mỉa mai Hàn Tuyết U.

“Tuyết U, cậu biết không?”

Thẩm Kiều nắm lấy tay cô ta, bình tính nhìn cô ta, “Đôi hoa tai màu hồng trên tai cậu, mình đã từng thấy qua rồi.”

Một câu nói, Hàn Tuyết U hoàn toàn dừng lại mọi động tác.

Môi cô ta hé mở, như muốn nói gì đó với Thẩm Kiều, nhưng đợi thật lâu một câu cũng không nói được.

Thẩm Kiều thản nhiên cười, bình tĩnh nói: “Tình cảm là việc không tự làm chủ được, mình sẽ không trách cậu, nhưng mà…mình cũng sẽ không tha thứ cho cậu.”

Nói xong, Thẩm Kiều đứng dậy, không còn nhìn Hàn Tuyết U nữa: nhìn xa xăm về phía cửa.

“Sau này, chúng ta sẽ không còn là chị em tốt của nhau nữa.”

Sau khi Thẩm Kiều rời đi, Hàn Tuyết U ở tại chỗ một lúc lâu mới nhớ ra phải đuổi theo giải thích, nhưng khi cô ta vừa chạy đến cửa, bóng dáng của Thẩm Kiều đã biến mất.

Hàn Tuyết U nhất thời căng thằng không biết nên giải quyết như thế nào, không ngờ chuyện này lại bị Thẩm Kiều phát hiện nhanh như vậy, cô ta còn muốn giấu thêm một thời gian nữa, chỉ cần cô ta không nói ra, với tính tình của Thẩm Kiều hẳn là cô sẽ không hỏi đến.

Ai mà biết hôm nay cô lại thằng thắn như vậy.

Hàn Tuyết U chỉ có thể lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Kiều, nhưng điện thoại di động của cô lại tắt, không có cách nào, Hàn Tuyết U lo lắng, chỉ có thể đi loanh quanh tìm cô.

Tìm gần hết ngày cô ta cũng không thấy bóng dáng Thẩm Kiều đâu, không còn sự lựa chọn khác, Hàn Tuyết U di về trước, nhưng giữa chừng lại nhận được điện thoại của Tiêu Túc, nói rằng Dạ Mạc Thâm muốn gặp cô ta.

Vừa nãy còn lo lắng, sau khi nghe tin Dạ Mạc Thâm muốn gặp mình, Hàn Tuyết U lập tức bỏ mặc cảm xúc của Thẩm Kiều lại phía sau, vui mừng hỏi địa điểm rồi vội vàng chạy qua đó.

Khi cô ta đến nơi, cô ta phát hiện thấy Dạ Mạc Thâm đang lạnh lùng nhìn mình, nhưng Hàn Tuyết U vẫn cười nhẹ đi tới: “Mạc Thâm, anh tìm em Nhìn thấy Hàn Tuyết U, Tiêu Túc vô thức lùi sang một bên hai bước, cố gắng tránh xa cô ta. Biết toàn bộ câu chuyện, nhưng cậu đối với người phụ nữ này thật sự thích không nổi, nhìn thấy là thấy ghét. Cô ta thực sự đào góc tường của người chị em tốt của mình, mà còn đào nó một cách tự nhiên. Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, vui mừng hỏi địa điểm rồi vội vàng chạy qua đó.

Khi cô ta đến nơi, cô ta phát hiện thấy Dạ Mạc Thâm đang lạnh lùng nhìn mình, nhưng Hàn Tuyết U vẫn cười nhẹ đi tới: “Mạc Thâm, anh tìm em Nhìn thấy Hàn Tuyết U, Tiêu Túc vô thức lùi sang một bên hai bước, cố gắng tránh xa cô ta. Biết toàn bộ câu chuyện, nhưng cậu đối với người phụ nữ này thật sự thích không nổi, nhìn thấy là thấy ghét. Cô ta thực sự đào góc tường của người chị em tốt của mình, mà còn đào nó một cách tự nhiên. Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, tròng mắt của cô ta liền dính chặt vào người anh.

Dạ Mạc Thâm không trả lời cô ta, anh chỉ liếc nhìn cô ta, nhìn thấy đôi hoa tai màu hồng trên tai cô ta.

Đôi mắt anh sắc như chim ưng, anh nắm lấy cổ tay cô ta và kéo cô ta về phía mình.

“Ai cho phép cô đeo đôi hoa tai này?”

Giọng anh lạnh như băng, cứng như dao.

“A, đau!” Cổ tay Hàn Tuyết U bị anh kéo đỏ lên, sắc mặt vì đau mà tái nhợt, nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn không có ý định buông tha cô ta, tức giận nhìn cô ta: “Ai cho phép cô động vào đồ của tôi? Nói!”

Hàn Tuyết U rơi nước mắt vì đau đớn, “Đêm hôm đó nó rơi ra từ túi áo của anh. Em vừa nhìn thấy đã thích, cho nên liền…”

“Không hỏi chủ nhân nó mà lấy đi thì là ăn trộm! Cô cả nhà họ Hàn thiếu đôi hoa tai như thế à?”

Nhìn thấy đôi hoa tai đeo trên tai cô ta, không biết tại sao, Dạ Mạc Thâm liền cảm thấy đôi hoa tai đó bị ố vàng.

Khi anh nhìn thấy đôi hoa tai này, anh cảm thấy màu hồng rất dễ thương, nhưng ai mà biết cô bỏ di mà không mua. Sau đó anh quay lại và mua nó, chuẩn bị tìm cơ hội để tặng cô.

Nhưng ai mà biết người phụ nữ này đã đeo nó trước! “Thật sự xin lỗi!” Hàn Tuyết U cảm thấy tay mình như sắp bị cắt đứt, đau đến rơi nước mắt, chỉ có thể không ngừng xin lỗi Dạ Mạc Thâm: “Thật sự xin lỗi, em là thật sự thích đôi hoa tai này. Cho nên đã lấy nó và đeo lên, nếu anh giận, vậy em trả nó lại cho anh.”

Nói xong, cô ta đưa tay còn lại ra tháo đôi hoa tai.

Ai biết rằng Dạ Mạc Thâm hất tay cô ra, lạnh lùng nói: “Không cần nữa, cho dù cô có cởi ra thì những chiếc hoa tai này cũng vô dụng.”

Nghe thấy thế, động tác của Hàn Tuyết U bị mắc kẹt tại chỗ, cô ta kinh ngạc nhìn Dạ Mạc Thâm: “Anh nói vậy là có ý gì?” Tiêu Túc ở bên cạnh nghe mà không nhịn được sửa sang con dao của mình: “Có nghĩa là cô đã làm vấy bần những chiếc hoa tai này, thật là, còn là cô cả nhà họ Hàn nữa chứ, phẩm chất sao lại kém như vậy? Cô lấy đồ của người khác đi mà không hỏi? Hay là cô không phải là cô cả nhà họ Hàn, giả danh à?”

Vốn dĩ chỉ là câu than thở, nhưng câu nói này đã đâm thẳng vào trái tim của Hàn Tuyết U, ánh mắt cô ta đột nhiên trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm Tiêu Túc nói: “Anh nói bậy cái gì thế hả?”

Tiêu Túc bị ánh mắt hung ác của cô ta làm cho hoảng sợ. “Ánh mắt của cô như thế là sao?” Dạ Mạc Thâm liếc mắt nhìn qua, Hàn Tuyết U lập tức khôi phục bộ dáng trước đây, trở nên đáng thương: “Mạc Thâm, em thật sự xin lỗi… Em không cố ý đeo đôi hoa tai này. Lúc đó em vừa tỉnh dậy, nhìn thấy nó. Sau đó, em cảm thấy nó đặc biệt đẹp. Em cứ nghĩ là anh tặng nó cho em, nên em mới…đeo nó. Em thực sự không cố ý đâu, nếu anh không thích, sau này em sẽ không đụng đến đồ của anh nữa.

Nói xong, Hàn Tuyết U nhanh chóng tháo hoa tai ra, đặt lại nó vào lòng bàn tay Dạ Mạc Thâm.

“Trả lại cho anh, còn có em xin hứa, chỉ cần anh không cho em đụng vào, em tuyệt đối sẽ không bao giờ đụng vào nữa.”

Đôi hoa tai màu hồng trở lại trong tay Dạ Mạc Thâm, Dạ Mạc Thâm tỏ vẻ khó chịu, cười chế nhạo, “Đầu đã đeo nó rồi, cô nghĩ tôi sẽ còn muốn nó sao?” Mặt Hàn Tuyết U tái mét, thậm chí trên môi không còn chút máu, cô ta cắn chặt môi dưới, run rầy nói: “Em hiểu rồi, đôi hoa tai này là anh mua tặng Kiều Kiều đúng không? Thật sự xin lỗi, nếu em biết là anh tặng cho Kiều Kiều, cho dù thế nào em cũng sẽ không động vào đôi hoa tai đó!” Nói xong, Hàn Tuyết U trực tiếp giơ tay tát vào mặt mình: “Là em không tốt, em không nên xuất hiện trước mặt anh. Em liền đi tìm Kiều Kiều, thú nhận lỗi lâm của mình với cô ấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.