🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Đứng lại!” Dạ Mạc Thâm bảo cô ta đứng lại, Hàn Tuyết U dừng lại nhưng cô ta không quay đầu.

Giọng nói lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm phát ra từ phía sau cô ta: “Chuyện này không được cho cô ấy biết.”

Trong lòng Hàn Tuyết U cười nhạt, Thẩm Kiều đã biết chuyện này từ lâu, nhưng cô ta không nói ra câu này mà chỉ quay đầu lại giả vờ yếu đuối nhìn Dạ Mạc Thâm: “Được, anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho cô ấy biết chuyện này.”

Dạ Mạc Thâm không muốn nói chuyện với cô ta nữa, quay lại nhìn Tiêu Túc lạnh lùng nói: “Đi thôi.”

Tiêu Túc bước đến đẩy xe lăn của Dạ Mạc Thâm, lúc hai người chuẩn bị rời đi thì Hàn Tuyết U nói: “Có bao giờ anh nghĩ đến việc giấy sẽ không gói được lửa, nếu như có một ngày Thẩm Kiều biết chuyện này thì anh sẽ xử lý như thế nào?”

Nói đến đây Hàn Tuyết U lại che bụng, cô ta cắn môi nói: “Nhưng trong bụng tôi có con của anh.”

Nghe cô ta nói vậy, Dạ Mạ Thâm nheo mắt lại nguy hiểm nhìn cô ta: “Cô nói cái gì?”

Bây giờ Hàn Tuyết U nghe thấy tiếng tim cô ta đạp rất nhanh, không sai cô ta đang nói dối, nhưng những hành động của Dạ Mạc Thâm trong tối nay mà cô ta nhìn thấy, nếu anh thật sự đưa đôi khuyên tai đưa cho Thẩm Kiều thì việc này đã chứng tỏ Dạ Mạc Thâm có thích Thẩm Kiểu nhưng do anh chưa phát hiện ra mà thôi.

Cô ta nhất định phải ngăn cản chuyện này, cô ta không thể để cho hai người bọn họ ở bên nhau.

Dạ Mạc Thâm!

Đây là người đàn ông mà Hàn Tuyết U coi trọng, nếu như cô ta đã đi bước đầu tiên thì tất nhiên phải đi hết những bước còn lại, cô ta sẽ không để cho một người nào cướp người đàn ông mà Hàn Tuyết U coi trọng kể cả đó là Thẩm Kiều!

Lúc Tiêu Túc nghe được câu này, trong lòng cậu ta rất ngạc nhiên, Hàn Tuyết U mang thai sao?

Vậy…không phải mọi chuyện sẽ trở lên loạn hơn à?

Hàn Tuyết U đi đến, cô ta đứng yên ở trước mặt Dạ Mạc Thâm.

“Nếu như anh không tin thì bây giờ chúng ta có thể đi đến bệnh viện kiểm tra. Hoặc nếu anh cảm thấy đứa bé này không có ý nghĩa gì thì tôi cũng có thể giết chết nó, tuyệt đối không để nó làm hỏng chuyện của anh và Thẩm Kiều.”

Tiêu Túc: “Cậu Dạ, việc này…”

Dạ Mạc Thâm ngẩng đầu liếc cô ta một cái, mím môi mỏng nói: “Trước khi tôi điều tra rõ chuyện này, thì cô hãy ngoan ngoãn sống ở đây DỊ, “Đi thôi.”

Tiêu Túc đẩy Dạ Mạc Thâm rời khỏi biệt thự với tâm trạng phức tạp, dọc đường di cậu ta suy nghí lung tung, nghỉ ngờ đứa bé trong bụng Hàn Tuyết U là của Dạ Mạc Thâm!

Mà đứa bé trong bụng mợ hai đang bị nghỉ ngờ là của người đàn ông khác, một người bình thường cũng biết nên chọn ai trong hai người này đúng không?

Nhưng không biết tại sao, trong lòng cậu ta…luôn nghiêng về phía Thẩm Kiều.

Cậu ta luôn cảm thấy Hàn Tuyết U không phải là người tốt, mà còn là một người lạ nữa.

“Cậu Dạ, chuyện này anh muốn xử lý thế nào? Có cần tôi phái người đi điều tra chuyện này không?”

“Điều tra đi.” Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói: “Mặc dù cô ta nói đúng thời gian, địa điểm, nhưng chuyện này cũng trùng hợp quá đi.”

Có chuyện nếu chúng ta cảm thấy nó quá hợp thì chính là chuyện không hợp lý.

“Vậy bên mợ hai thì…”

“Đừng để cho cô biết chuyện này.”

“Không, cậu Dạ ý tôi là, nếu như tôi điều tra ra chuyện này là thật thì sao? Hàn Tuyết U và mợ hai là bạn thân của nhau, nếu như chuyện này… Một khi bị lộ, thì mợ hai sẽ đau buồn và bị tổn thương rất lớn.”

Dĩ nhiên Dạ Mạc Thâm cũng nghĩ đến việc này, vì vậy anh mới giấu Thần Kiều chuyện này.

Nhưng mà việc bây giờ anh phải làm là điều tra xem câu Hàn Tuyết U nói có phải có thai thật không.

Có khả năng cô ta đang nói dối?

Sau khi Thẩm Kiều rời khỏi quán trà sữa, cô bước đi dọc theo những hòn đá nhỏ trên con đường, vì ở đây gần trường học nên có rất nhiều học sinh tụ tập đi chung với nhau nói chuyện rất rôm rả.

Nó làm cô bàng hoàng nhớ lại chuyện lúc cô và Hàn Tuyết U còn học đại học lúc đó hai người là bạn thân nhất của nhau, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên Hàn Tuyết U bị rất nhiều bạn học bắt nạt, hơn nữa cô ta không giỏi nói chuyện nên làm mất lòng rất nhiều người.

Có một lần bị bạn học đánh đến sắp chết, Thẩm Kiều đã giúp cô ta một lần.

Sau đó Hàn Tuyết U xuất hiện trước mặt cô ở khắp nơi, nói chuyện thể hiện tình cảm rất nhiều với cô và sau đó hai người trở thành bạn tốt không bao giờ tách ra và theo thời gian hai người trở thành chị em tốt của nhau, thường xuyên đi học với nhau.

Về sau nữa cả hai bọn cô xảy rất nhiều chuyện, rồi có một ngày đột nhiên gia đình của Hàn Tuyết U xuất hiện, cô ta nhảy một cái trở thành cô cả nhà họ Hàn.

Sau việc đó quan hệ của hai người cũng không thay đổi, ngược lại Hàn Tuyết U còn đối xử với cô tốt hơn trước, có chuyện gì tốt thì cũng nghĩ đến cô, nếu cô xảy ra chuyện gì thì Hàn Tuyết U sẽ là người đầu tiên đứng ra giúp cô.

Cho đến bây giờ cô chưa bao giờ hối hận việc hai người trở thành chị em tốt của nhau, nhưng việc hai người cùng thích một người đàn ông, lần đầu tiên Thẩm Kiểu cảm thấy ông trời đang muốn đùa giỡn cô như thế.

Người Hàn Tuyết U thích lại là chồng mình, nhưng hai người bọn họ đều thích nhau.

Vậy thì có có thể nói gì? Có thể oán trách ai đây?

Hai người bọn họ thật sự thích nau, bây giờ cô có thể chia rẽ hai người bọn họ sao?

Cho nên, cô không hận Hàn Tuyết U.

Nhưng mà cô sẽ không tha thứ cho cô ta, bọn cô không còn cách nào có thể trở thành chị em tốt như trước kia.

Dù sao, cô cũng không phải là một người phụ nữ hiền lành nhân hậu…

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên bước chân Thẩm Kiều dừng lại, cô nhìn về phía người đàn ông xuất hiện cách đó không xa.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng có dáng người thon dài đứng ở đó, khúc xạ mặt trời chiếu xuống người anh ta làm cả người anh ta giống như bị một vòng trắng bao quanh trở nên hiền hòa hơn.

Cô không nghĩ tới người đàn ông này lại là anh ta, Dạ Lẫm Hàn.

Cô không ngờ rằng anh ta xuất hiện trước mặt cô hết lần này đến lần khác.

Thẩm Kiều nhìn ánh mắt ôn nhu cưng chiều của anh ta, nước mắt cô bỗng nhiên trào ra, mắt cô đỏ lên nhìn Dạ Lẫm Hàn.

Vẻ mặt Dạ Lẫm Hàn trầm lại, một lát sau anh ta đi về phía cô.

“Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi sao?”

Giọng nói êm dịu của anh ta, giống như một ngừi lớn đang lo lắng cho cô vậy, vào lúc này đột nhiên Thẩm Kiều cảm thấy cô rất cần một bờ vai để cô dựa vào một chút, nhưng mà…Dạ Lẫm Hàn chính là anh trai của Dạ Mạc Thâm.

Sau khi trong đầu cô xuất hiện suy nghĩ này, thì Thẩm Kiều mím môi rồi xoay người bước di.

Cho dù cô có yếu đuối hơn nữa thì cô cũng không cần dựa vào bờ vai của ai cả.

Lâm Giang, Dạ Mạc Thâm…

Cô hoàn toàn không xứng đáng có được tình yêu của những người đàn ông đó.

Từng người từng người…

Tay cô bị nắm lại, Dạ Lãm Hàn ngăn cản không cho cô đi.

“Em vĩnh viễn chỉ biết trốn tránh sao?”

Thẩm Kiều sửng sốt một chút, rồi cô dùng sức giãy dụa, nhưng Dạ Lẫm Hàn lại kéo cô vào trong ngực anh ta.

“Em nhìn đi, hai ngay nay, nó có đến tìm em lần nào không? Nếu trong lòng nó có em, dù một chút thì nó sẽ không hỏi thăm mà bỏ lại em một mình ở nơi này!”

Lời nói của anh ta giống như kim châm đâm vào lòng cô, Thẩm Kiều dùng sức đầy anh ta ra: “Chuyện này không liên quan đến anh.”

“Em nói chuyện này không liên quan đến anh, anh cũng không muốn xen vào chuyện của em, nhưng trừ anh quan tâm em thì còn có ai muốn quan tâm đến sự sống chết của em không? Thẩm Kiều, em có thể quay đầu lại nhìn anh một chút được không? Anh mới là người luôn đứng phía sau bảo vệ cho em, là người đã trao trái tim cho em, là người thật sự thích em, em chuyển tình yêu của mình với nó sang cho anh được không?”

Nghe anh ta nói xong, Thẩm Kiều buồn cười quay đầu lại rồi nói: “Hình như anh cả nghĩ tình cảm đến nhanh mà đi cũng nhanh thì phải, anh nghĩ tình yêu có thể chuyển dễ dàng như vậy à? Tôi nói chuyền thì nó có thể chuyền sao?Anh nghĩ là tôi muốn thích anh ấy chắc? Nếu như có thể, tôi tình nguyện không bao giờ gả vào nhà họ Dạ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.