Thẩm Kiều gật đầu, cô cũng không muốn ngã bệnh ngay lúc này, nếu không những cố gắng vừa rồi của cô đều uổng phí.
Vì thế cô cất bước đi đến chỗ bọn họ, nhưng không ngờ vừa mới đi được hai bước, cả người cô đã không còn sức lực, liền ngã xuống về phía trước.
Thẩm Kiểu trực tiếp ngã quy trên mặt đất lạnh băng.
Từng hạt mưa nặng nề rơi liên tiếp trên mặt, trên người cô, phút chốc đã khiến bộ lễ phục bị ướt hết, tóc cũng rối tung dán vào mặt, đau quá…
Nhưng cô còn phải đi lên, cô muốn đi tránh mưa, muốn đợi Dạ Mạc Thâm ra nhìn cô.
Cô có rất rất nhiều điều muốn nói với Dạ Mạc Thâm, cô tin tưởng anh, dù có phải trải qua chuyện gì thì cô vẫn yêu anh Nhưng vì sao anh lại không ra gặp cô?
Trong phút chốc, Thẩm Kiểu bỗng có cảm giác từ khóe mắt có những dòng nước ấm áp, nhưng đã mau chóng bị hòa tan vào nước mưa, ` cho nên cô cũng không rõ trên mặt “ của mình là nước mưa hay là nước mắt.
“Mơ!”
Những người đang trú mưa bên Ê này, nhìn sang thấy cô bị ngã, liền hoảng sợ kêu lên.
Lúc đó Tiêu Túc vẫn chưa trở về, Thẩm Kiều chớp chớp mắt đề nhìn cho rõ vì đã bị mưa che tầm nhìn, vừa định bò dậy đứng lên mặt đất, thì một giọng nói mang đầy sự tức [giận và cả sự quan tâm vang lên từ phía bên kia.
” Cứ ở đó đi, đừng di chuyển.”
“..” Giọng nói này nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308960/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.