“Phiền dì thêm chút nữa, chiếc xe đó ngoài đẹp ra thì còn có những đặc điểm nào khác không ạ? Ví dụ như … biển số xe hoặc cái gif đó…”
- Mặc dù không còn hi vọng vào trí nhớ của bà cụ trước mặt, nhưng Dạ Lẫm Hàn vẫn cố gắng hỏi thêm chút thông tin.
Anh vẫn hy vọng có thể sẽ có thêm manh mối.
„Người phụ nữ nhìn kỹ anh ta, đột nhiên cười nói: “Sao cậu lại hỏi nhiều như vậy? Tôi thấy cái cô kia là tự mình bước lên xe đấy! Cậu muốn làm gì sao?”
Tự mình lên xe? Dạ Lẫm Hàn ngừng một lát, đó chắc hẳn là người mà Thẩm Kiều quen biết.
Chỉ là … trong số những người mà cô ấy quen biết còn có ai nữa?
“Cảm ơn dì, tôi là bạn của cô ấy.
Tất cả chúng tôi đều lo lắng khi đột nhiên không liên lạc được với cô ấy.
Chúng tôi đã tìm kiếm xung quanh khu vực này rất lâu rồi.”
“Hóa ra là thế này … Tôi không nhớ rõ biển số xe, nhưng mà tôi nhớ rõ rằng nó là một chiếc xe màu đen…
Dạ Lẫm Hàn trong lòng khẽ thở dài một tiếng, thật sự không nên hy vọng vào bà lão trước mặt, ở Bắc Thành này, số chiếc xe màu đen nhiều vô số kể.
“Cảm ơn, tôi đi đây.”
Anh phải gọi điện thoại nói cho Tiểu Nhan biết chuyện này, nhân tiện hỏi xem cô ấy còn quen người nào khác hay không, để anh lần ra manh mối trong số đó.
Tiểu Nhan sau khi nghe được tin này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308944/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.