Căn phòng lại lặng đi một hồi lâu nữa, Thẩm Kiều không nghe thấy Hàn Thanh nói thêm gì nữa.
“Ông Hàn?”
Không phải anh ấy có chuyện muốn hỏi cô hay sao? Kì thật Thầm Kiều đã nhìn ra từ lâu, từ lần Hàn Thanh hẹn cô đến nhà hàng ở cạnh bênh viện lần trước anh ấy vẫn luôn có những biều cảm do dự không biết phải làm sao, tất cả đều nêu rõ một vấn đề: anh ấy có muốn hỏi cô.
Thế nhưng lần trước anh ấy không hỏi, lần này…anh ấy vẫn do dự như vậy, rốt cuộc là vấn đề gì khiến anh không cất nổi lời.
“Anh không nói ra được, vấn đề này…rất bí mật sao?”
Hàn Thanh gật nhẹ, ừ một tiếng.
Thẩm Kiều giật mình, đúng là có bí mật ư, có thể liên quan đến việc trên cơ thể có vết tích gì đó…
Nghĩ như vậy, trên khuôn mặt vốn trắng trẻo của Thẩm Kiều đột ngột ửng đỏ, cô bỗng cảm thấy mất tự nhên.
“Thật ra thì không nói đến chuyện này anh cũng có thể khẳng định em chính là em gái ruột của anh, nhưng nếu mà em lo lắng…”Liếc nhìn khuôn mặt đỏ rực của Thẩm Kiều, Hàn Thanh đột nhiên lại cảm thấy trêu chọc cô bé một xíu cũng tuyệt đấy, vì vậy, anh nhếch môi cười cười, nhẹ giọng nói: “Nếu như em thật sự muốn biết thì anh cũng có thể nói ra giúp em bớt tò mò. Nhưng mà…em muốn biết thật ư2”
Thẩm Kiều: “…”
“Vậy được, hiện tại anh sẽ nói cho em hay.”
“Chờ một chút!” Thẩm Kiều đột nhiên hét lên cắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308935/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.