*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“À, không có không có!” Tiểu Nhan cười híp mắt bụm lấy miệng của mình: “Tôi không hiểu lầm gì cả đâu, yên tâm, cô muốn ở nơi này cũng không sao, cùng lắm thì mỗi ngày tôi đến ở cùng cô là được rồi.”
“Vậy tôi cảm ơn cô nhé, hy vọng cô thật sự đến ở cùng tôi, mà không phải vì đến để ké cơm.”
“Tôi khinh! Thẩm Kiều câu này của cô quá đáng lắm luôn!”
Những ngày tiếp theo, Thẩm Kiều vẫn ở khách sạn đến ba bốn hôm, mỗi ngày đều không bước một bước ra khỏi cửa, cuộc sống có thể nói là ăn ngủ rồi ngủ ăn, tất cả mọi thông tin về thế giới đều được cô ngăn cách ở bên ngoài.
Cuộc sống bại liệt với cảm giác của chính mình… cô lại trải qua thấy không tệ.
Nhưng mà, luôn có một số người và việc, sẽ không để cô hưởng thụ sự yên tĩnh chân chính.
Đến ngày thứ năm, mới sáng sớm mà chuông cửa đã reo không ngừng, Thẩm Kiều vẫn còn trong mộng lại bị làm ồn tỉnh giấc.
Trong bất lực cô chỉ đành đi mở cửa, kết quả nhìn thấy mẹ Thẩm đứng ở ngoài, gương mặt kinh ngạc nhìn cô.“Quả nhiên con ở nơi này, con nhóc chết bầm, con thật sự để mẹ tìm hay lắm!”
Nhìn thấy mẹ Thẩm, đầu của Thầm Kiều trống rỗng rất lâu, không đợi cô phản ứng, mẹ Thầm đã chèn người vào trong, phía sau còn dẫn theo một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308934/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.