Hàn Mộc Tử lúc này mới ngầng đầu lên, nhìn Tiểu Nhan đang lăn lộn ở trên ghế sa lon.
“Tiểu Nhan, không phải tôi muốn nói cô. Chỉ là cô có phát hiện hay không những năm nay cô càng ngày càng không thích động não suy nghĩ?”
Tiểu Nhan:…..”Không nghĩ cô lại công kích cá nhân như vậy, cô là muốn nói tôi không có đầu óc sao?“Nói xong cô lại bĩu môi: “Cô cho rằng tôi không muốn động não à, trước kia có một số việc tôi còn có thể phân tích, nhưng mà sau này tôi mới phát hiện ra được đầu óc tôi thế nào cũng không theo kịp cô. Cô nói con người tại sao lại có thể thay đổi lớn như vậy chứ? Cô trở nên thông minh vậy thì thôi, nhưng tại sao tôi có cảm giác giống như tôi trở nên đần độn hơn vậy?”
Hàn Mộc Tử: “Tóm lại, cô cứ coi như tôi ngốc nghếch đi, dù sao tôi cũng không muốn động não, bây giờ mỗi ngày đều ngồi ăn rồi chờ chết thế này, tôi cảm thấy cũng thật là không tệ nha.
Ai, cô mau nói với tôi một chút là cô nghĩ như thế nào đi, mấy người trong đoàn đội đều là dùng lương cao để thuê về, nếu lúc ấy đều đi thật thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không đâu.“Hàn Mộc Tử chắc chắn mở miệng.
“Vì sao chứ?”
“Bọn họ không phải người bình thường.”Hàn Mộc Tử nhìn về phía cô, nhẹ giọng giải thích nói:“Đều là nhà thiết kế rất ưu tú, nhưng mà tôi đã xem qua lai lịch của bọn họ, mặc dù có thành tích học tập, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308899/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.