🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Hàn Thanh nhíu mày nhìn bóng dáng nhỏ nhân kia nhanh chông biến mất khỏi tầm mắt, anh ta chưa kịp phản ứng Tiểu Nhan đã nhanh chóng chạy lên lầu và trốn trong phòng của cô ấy, tìm đập nhanh như sấm.

Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Hàn Thanh bất ngờ đi về phía cô ấy, hơn nữa nếu cô ấy nhìn không nhầm thì anh ta đang nhìn chăm chăm vào mỗi cô ấy. Chẳng lẽ là tìm cô ấy để tính số chuyện cô ấy bất ngờ hôn trộm anh ta vào ngày đó sao? Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan vội vàng vươn tay che ngực: "Đập cái gì mà đập? Thật không thể tin được?"

Nghĩ xong cô ấy lại hối hận, tại sao vừa rồi Hàn Thanh chủ động tiếp cận cô ấy mà cô ấy lại chạy chứ? Cô ấy nên nhân cơ hội này để trêu chọc anh ta lần nữa? Ví dụ, tập kích bất ngờ anh ta một lần nữa?

Thật là một phương pháp không tồi! Nhưng cô ấy thực sự đã lãng phí một cơ hội tuyệt vời như vậy rồi. "Ôi ôi.." Tiểu Nhan che má chạy trong nước mắt.

Ở bệnh viện.

Khi Hàn Mặc Tử mang theo một bình giữ nhiệt đến bệnh viện đã là chuyện hơn một giờ sau. Khi cô bước vào phòng, đôi mắt vốn đen như mực của Dạ Mạc Thâm lỏe lên niềm vui, nhưng nhanh chóng u ám trở lại và không thèm lên tiếng hỏi cô.

Hàn Mặc Tử cũng không thèm nói chuyện với anh trực tiếp đặt bình giữ nhiệt lên bàn, sau đó mở nắp ra. Ngay khi mở nắp ra mùi thơm của thức ăn bên trong lập tức bay ra, trong chốc lát đã tràn ngập khắp phòng bệnh.

Dạ Mạc Thâm đợi ở đây đã lâu, lúc sáng nhận được cuộc gọi của cô liên vội vàng chạy tới còn chưa kịp ăn, lúc này bụng đã rộng nên khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, dạ dày của anh sôi sùng sục. Anh khẽ cau 'Người phụ nữ này.

Nghĩ đến đây, cổ hạng anh động đậy, nhưng cuối cùng anh không nói lời nào. Hàn Tử múc cháo ra bát, cân nhắc thương tích và sự bất tiện của anh nên đặc biệt bưng đồ ăn tới cho “Anh ăn đi"

Dạ Mạc không trả lời, nhìn cô không lòng. Hàn Mộc Tử nhưởng mày: "Anh sao vậy? Không đổi "Em nói rằng anh đợi em một tiếng thế. Hàn Tử gật đầu: “Có vấn đề gì Dạ Mạc không nói, nhìn chăm chăm cô, một lúc sau, anh với giọng phàn nàn: "Em đã đến trễ ba mươi phút rồi." Hàn Tử. "... Thì sao? Bởi vì tôi đến muộn nên anh không ăn nữa?"

Nói xong, Hàn Mặc Tử đẩy cái trong tay về phía anh. Mạc Tham: "Dỗ anh."

Hàn Mộc Tử

Dạ Mạc Thâm: "Anh là một bệnh nhân.

Hàn Mộc Tử nhịn không được muốn đánh một trận cho anh tỉnh táo lại, nhếch lên môi đỏ mọng: "Anh nghiêm túc đấy à?"

Mạc gật đầu thật sâu, sau đó về phía trước, hơi thở hòa quyện với "Nếu không dỗ anh, anh sẽ không ăn. Nếu không ăn, vết thương sẽ rất khó lành, điều này có thể khiến bị tổn thương. Bác sĩ nói rồi, sau này sẽ để lại

Hàn Tử liếc anh một cái, người này là cố ý lợi dụng vết thương của anh sao? Chắc chắn đúng vậy rồi. "Mới làm phẫu thuật cần phải phục hồi, em nhẫn tâm để anh bỏ bữa vậy sao?"

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhếch mép cười, sau đó đặt cái bát trong tay xuống bàn bên cạnh, kêu một tiếng giòn tan. "Thích ăn hay không thì tuỳ anh, người đói chết cũng không phải là tôi

Nói xong, cô đứng dậy đi tới bên cạnh bình giữ nhiệt, thu dọn đồ đạc rồi đậy nắp lại, sau đó có dừng lại, khỏe mắt nhìn Dạ Mạc Thăm, tên khốn kia thật sự năm trở lại trên giường, lưng vẫn còn thương tích:

Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử sắc mặt thay đổi rõ ràng, xoay người vội vàng chạy trở về "Làm gì vậy? Không biết là bị thương ở lưng sao? Còn năm 2 Diệp Mạc Thâm năm đó mà mặt không chút cảm xúc hơn." "Dù sao cũng không có ai quan tâm anh, thả rằng chết đi còn

Giọng điệu trẻ con này là sao? Hàn Mặc Tử hơi sững sờ, cuối cùng cũng nhận ra một điều, chính là, tính tình Dạ Mạc Thâm thật sự đã thay đổi, hiện tại anh đối với cô da mặt thật dày.

Anh hoàn toàn không thèm quan tâm mình là tổng giám đốc tập đoàn họ Dạ, và anh cũng chẳng quan tâm đến hình tượng của mình. Làm sao... có loại người như vậy chứ?

Mặc dù Hàn Mặc Tử rất tức giận, khi nghĩ đến sự tổn thương đáng kinh ngạc trong ấn tượng của mình cô đành bất lực. Da Mạc Thâm thực sự bị thương rất nặng, bị axit làm bị thương, không nghĩ tới sau này nhất định sẽ để lại sẹo. Hơn nữa, đổi lại là một người bình thường, bị thương thành như vậy sẽ bị suy sụp từ lâu, không muốn dùng những tổn thương đó để giữ cô ở lại bên anh.

Quên chuyện đó đi, hãy đợi vết thương của anh bình phục rồi tỉnh tiếp. Hàn Mặc Tử nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cảm xúc kia trong lòng, cuối cùng mở mắt ra, cầm bát trên bàn lên: "Xem như tôi cầu xin anh Dạ Mạc Thâm, anh ăn chút gì đi, thân thế quan trọng, nếu chết rồi thì cái gì cũng không còn"

Cô bắt đầu lải nhải như một người vợ già.

Sắc mặt Dạ Mạc Thầm hơi thay đổi, ánh mắt anh nhìn cô: "Em đây là đang dỗ anh?"

Cô tự nhiên gật đầu: "Lẽ nào không phải sao?"

Dạ Mạc Thâm cong lên khỏe môi tái nhợt: "Không, anh vẫn chưa muốn ăn"

Hàn Mộc Tử thật sự không có khí lực: "Vậy anh muốn thế nào?"

Dạ Mạc Thâm giơ tay chỉ vào khỏe mỗi, ý từ rất rõ ràng. Khi Hàn Mặc Tử nhìn miệng anh, đồng tử co rút lại. Tên khốn vô liêm sử này. "không thể tôi có thể do anh ăn, nhưng những cái khác thì không. Dạ Mạc Thâm, nếu như anh không muốn ăn, tôi sẽ đem những thử tôi đã nấu đồ hết đi, sau đó gọi điện thoại kêu Tiêu Túc đến để cậu ta chăm sóc anh. Còn vết thương của anh, tôi sẽ chịu hoàn toàn chi phi" Hàn Mộc Tử nói xong, lấy điện thoại di động ra, giống như thật sự sẽ gọi cho Tiêu Túc.

Một giây tiếp theo, Dạ Mạc Thâm đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, động tác nhanh đến mức Hàn Mạt Tử giật nảy mình. Trước khi cô kịp phản ứng, cổ tay đang cầm điện thoại bị Dạ Mạc Thâm siết chặt. "Em nói những thứ đó đều do đích thân em làm?" Những chuyện khác Dạ Mạc Thâm đều không để ý, anh chỉ để ý mỗi chuyện này.

Hàn Mặc Tử thấy anh đột nhiên ngồi dậy, động tác mạnh này nhất định sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên lưng, vì vậy cô bỏ chuyện gọi điện thoại qua một bên, đi thẳng đến sau lưng anh để xem vết thương của anh, nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn nằm chặt lấy cổ tay cô: "Trả lời anh!" "Đúng vậy, tôi tự tay làm, anh có ăn hay không?" "An."

Da Mạc Thâm nhìn cô chăm chăm rồi vươn hai tay về phía “Vừa rồi anh sai rồi, bây giờ anh sẽ ăn

Hàn Mặc Tử: "..." cô.

Cô bưng bát cho anh: "Mau ăn đi, một lát nữa sẽ nguội mất." "Um."

Dạ Mạc Thâm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bưng bát cúi đầu ăn cháo do chính tay cô nấu, ăn một miếng anh liền cau mày: “Sao lại nhạt thế?" "Nếu không thì sao? Anh bị thương thế này rồi còn muốn ăn sơn hào hải vị nữa a

Dạ Mạc Thâm: "

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, khỏe miệng Dạ Mạc Thâm giật giật. "Không, thế này là được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.