🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng rất hiển nhiên, Dạ Mạc Thâm cũng không tin cô.

Ngay lúc anh còn dự định nói gì đó, Hàn Mộc Tử đã trực tiếp đứng dậy nói: "Tôi muốn đi vệ sinh." Sau đó cô vào nhà vệ sinh một hồi rất lâu, cho đến khi anh giao thức ăn gọi điện thoại cho Hàn Mộc Tử thì cô mới đi khỏi phòng vệ sinh. Cô ra rồi vẫn nhận nhìn thấy ánh mắt Dạ Mạc Thâm nhìn mình chăm chú, sau đó cô đi đến cửa phòng bệnh lấy thức ăn.

Cô vừa đi ra ngoài, anh giao thức ăn lập tức nhìn thấy cô, sau đó đưa thức ăn đến.

Bởi vì đã qua nửa đêm, cho nên anh giao thức ăn này còn bắn tim với Hàn Mộc Tử nói: "Chị gái xinh đẹp này, chúc cô dùng ngon

Chương 515: Anh đã nghe thấy

Nhưng rất hiển nhiên, Dạ Mạc Thâm cũng không tin cô.

Ngay lúc anh còn dự định nói gì đó, Hàn Mộc Tử đã trực tiếp đứng dậy nói: "Tôi muốn đi vệ sinh." Sau đó cô vào nhà vệ sinh một hồi rất lâu, cho đến khi anh giao thức ăn gọi điện thoại cho Hàn Mộc Tử thì cô mới đi khỏi phòng vệ sinh. Cô ra rồi vẫn nhận nhìn thấy ánh mắt Dạ Mạc Thâm nhìn mình chăm chú, sau đó cô đi đến cửa phòng bệnh lấy thức ăn.

Cô vừa đi ra ngoài, anh giao thức ăn lập tức nhìn thấy cô, sau đó đưa thức ăn đến.

Bởi vì đã qua nửa đêm, cho nên anh giao thức ăn này còn bắn tim với Hàn Mộc Tử nói: "Chị gái xinh đẹp này, chúc cô dùng ngon

Cô tức giận trừng mắt nhìn Dạ Mạc Thâm một cái nói.

Dạ Mạc Thâm ngồi ở chỗ đó, sắc mặt anh tái nhợt nhìn cô: "Đút anh ăn đi."

Hàn Mộc Tử: "7"

Cô cho là mình nghe lầm. "Anh đau bụng đến không còn sức lực." Hàn Mộc Tử: "Anh không nói đùa đấy chứ?" "Vừa rồi chờ ở bên ngoài quá lâu, hiện tại quá khó chịu, tay cũng không nâng nổi."

Chẳng những Hàn Mộc Tử không thương hại anh, cô còn nở một nụ cười chết người "Anh chắc chắn anh không còn sức lực nào sao?"

Nụ cười của cô cứ như một giây sau sẽ cầm lấy chén cháo nóng đổ từ trên đầu Dạ Mạc Thâm đổ xuống, Dạ Mạc Thâm suy nghĩ, anh làm bộ vươn tay khó khăn cầm lấy thìa.

Mà Hàn Mộc Tử đứng ở trước mặt anh dứt khoát khoanh tay ở trước ngực, vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn anh: "Anh ăn cho ngon, tay đừng run. Nếu như anh làm đổ, vậy tối nay anh đừng mơ được ăn nữa, tôi cũng sẽ đi về ngay."

Uy hiếp, đây là cô cố ý uy hiếp anh.

Thế nhưng Dạ Mạc Thâm có thể làm gì? Vì để cô ở lại, động tác của anh rất yên ổn không làm văng ra tí nào.

Cho đến khi thấy đáy, Hàn Mộc Tử cười như không cười nhìn anh lạnh lùng nói: "Đây là không có sức lực anh nói đó hả?"

Dạ Mạc Thâm suy nghĩ, ánh mắt rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Bỗng nhiên anh lấn người tới gần cô, giọng nói khàn khàn: "Mộc Tử, thông minh quá không tốt." Khoảng cách giữa môi và môi chỉ còn lại có hai ba cm, lông mi Hàn Mộc Tử khẽ run, hầu như cô chỉ cần chuyển động một chút là có thể đụng tới bờ môi Dạ Mạc Thâm. Không hiểu sao, vừa rồi cô nhớ đến tình cảnh bị anh đè vào thân cây hôn ở cửa chính bệnh viện.

Nghĩ tới đây, mặt Hàn Mộc Tử nóng lên, bỗng nhiên cô lui về đẳng sau mấy bước. "Anh đã ăn cháo xong thì ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."

Nói xong cô dọn dẹp đồ trên bàn, sau đó ném ra thùng rác bên ngoài.

Lúc rửa tay Hàn Mộc Tử nhìn qua mình trong gương mà ngẩn người.

Rõ ràng... Cô đã quyết định không quan tâm tới anh nữa, nhưng vì sao lúc nhìn thấy anh gửi tin nhắn cho mình, cô vẫn không nhịn được chạy tới.

Mộc Tử Hàn Mộc Tử.

Cô xem bộ dáng bây giờ của cô đi.

Mặc đồ ngủ, chỉ choàng một cái áo khoác, tóc cũng búi đại sau ót.

Thật giống một kẻ đáng thương.

Chẳng lẽ cô đã quên năm năm trước cô từng bị tổn thương rồi sao? Hiện tại anh tốt với cô một chút, nói vài lời ngon ngọt, còn giả đáng thương để cô mềm lòng.

Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, cô cảm thấy mình thật là không có thuốc chữa, cô chỉ có thể không ngừng tự an ủi mình.

Là do anh bị thương thay cô, cho nên hơn nửa đêm cô mới chạy tới.

Chỉ cần chờ vết thương của anh tốt lên, vậy cô có thể không để ý đến anh nữa.

Điện thoại di động trong túi bỗng nhiên rung lên.

Hàn Mộc Tử lấy điện thoại di động ra nhìn, cô nhìn thấy là Tiểu Nhan gọi điện thoại tới cho cô. "Alo?" Bởi vì đang trong nhà vệ sinh, cho nên Hàn Mộc Tử đè giọng nói rất nhỏ.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng vệ sinh, cô nghĩ mình có nên đóng cửa lại không đây? Hẳn là Dạ Mạc Thâm sẽ không nghe được cô nói chuyện đâu nhỉ?

Đang suy nghĩ, trong điện thoại truyền đã đến giọng nói tức giận của Tiểu Nhan. "Hàn Mộc Tử, cậu làm sao vậy? Hơn nửa đêm cậu chạy đi đâu rồi? Cậu có biết đột nhiên Đậu Nhỏ chạy đến chỗ mình không? Mẹ nó bây giờ cậu ở đâu? Cậu có biết là hù chết mình rồi không?"

Hàn Mộc Tử: "... Bình tĩnh, mình đang ở bệnh viện. "Bệnh viện hả? Cậu làm sao? Cậu đi bệnh viện làm gì?"

Đại khái là đang ngủ mơ, cho nên Tiểu

Nhan quên mất cô đi bệnh viện làm gì.

Hàn Mộc Tử suy nghĩ đè thấp giọng nói: "Mình có chút việc, cậu cũng biết mà, đừng nói với Đậu Nhỏ."

Tiểu Nhan sửng sốt một hồi lâu, đại khái là kịp phản ứng cô đi bệnh viện làm gì. "À, mình biết rồi, cậu đi bệnh viện tìm Dạ..." "Tiểu Nhan!"

Tiểu Nhan: "Được được, mình không nói cho nó là được rồi, nhưng hiện tại Đậu Nhỏ rất lo lắng cho cậu, nó muốn nói chuyện xác nhận an toàn với cậu." "Cậu đưa điện thoại cho nó đi."

Hàn Mộc Tử nghe bên kia truyền đến tiếng tút tút tút, ngay sau đó giọng nói ngọt ngào của Đậu Nhỏ vang lên: "Mẹ ơi!"

Hàn Mộc Tử nghe thấy giọng nói của cậu, khóe miệng cô không tự chủ lộ ra nụ cười thật lòng. "Đậu Nhỏ, hơn nửa đêm rồi sao con còn chưa ngủ thế?" "Hừ, hơn nửa đêm mẹ chạy đi đâu vậy, Đậu Nhỏ không thấy mẹ ở trong phòng." "Đột nhiên có chút việc, cho nên mới ra ngoài. Mẹ thấy Đậu Nhỏ ngủ rất say, vì thế không đành lòng đánh thức con, con sẽ không trách mẹ chứ?" "Vâng, nếu như là chuyện rất quan trọng, vậy Đậu Nhỏ sẽ không trách mẹ nữa. Mẹ à, mẹ phải giữ gìn cơ thể cho tốt, đừng để bị cảm lạnh."

Nghe thấy con trai nhà mình quan tâm như thế, Hàn Mộc Tử cảm động không chịu được, cô dùng sức gật đầu nói: "Con yên tâm!"

Sau đó hai mẹ con lại dính nhau trong chốc lát mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại di động, Hàn Mộc Tử nhìn màn hình cười cưng chiều, sau đó bỏ điện thoại di động về túi áo rồi cô định quay người đi ra ngoài.

Kết quả vừa mới quay người thì nụ cười trên mặt Hàn Mộc Tử đã cứng lại.

Cô có chút ngây ngốc nhìn người cản ở trước mặt mình.

Dạ Mạc Thâm.

Tại sao anh lại ở đây?

Hiện tại Hàn Mộc Tử rất để ý một vấn đề, anh đến đây từ khi nào? Lời cô vừa mới nói, anh đã nghe thấy chưa?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Hàn Mặc Tử chuyển sang trắng bệch.

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm giống thanh kiếm bén nhọn khóa chặt mắt cô, giọng nói của anh đầy lạnh lẽo: "Em vừa mới nói chuyện với ai vậy?"

Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, trái tim bắt đầu nhảy lên dữ dội.

Đã bị anh nghe thấy chưa? Vậy có phải anh sẽ... "Còn thân thiết thế à?" Dạ Mạc Thâm còn nheo mắt lại đầy nguy hiểm, thân thể cao lớn của anh trực tiếp chen vào. Phòng vệ sinh vốn cũng không tính rộng rãi hiện tại càng chật chội thêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.