Thân mật sao?
Ngẫm lại, đúng là cô với Đậu Nhỏ thân thiết hơn bình thường thật.
Không, chắc chắn là hai người phải gần gũi thân mật hơn so với người ngoài rồi.
Dù sao cậu cũng là con trai của chính mình, Hàn Mộc Tử không gần gũi với cậu thì gần gũi với ai nữa? Thấy sắc mặt của Hàn Mộc Tử trắng bệch, Dạ Mạc Thâm càng ngày càng nghi ngờ suy đoán của anh là chính xác. Lúc này là nửa đêm nên trong bệnh viện rất yên tĩnh, Dạ Mạc Thâm có thể nghe thấy rõ ràng ban nãy Hàn Mộc Tử đang nói chuyện với một bé trai.
Anh mím môi mỏng lại, ánh mắt rơi vào trên mặt của Hàn Mặc Tử. "Là ai?"
Tiếng nói của anh vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị giống như đang chất vấn cô vậy.
Hàn Mộc Tử sửng sốt vài giây rồi cô mới phản ứng lại, cắn môi hỏi ngược lại anh: "Anh dựa vào cái gì mà chất vấn tôi như vậy hả?"
Dạ Mạc Thâm trả lời: "Dựa vào cái gì?" "Đúng vậy, dựa vào cái gì?"
Lời đã nói ra, dũng khí cũng dần tăng lên, Hàn Mộc Tử cười lạnh nói: "Tôi gọi điện thoại cho ai, thân mật gần gũi với ai thì liên quan gì đến anh? Không phải vì nửa đêm tôi mang cơm đến cho anh mà anh tưởng tôi là bảo mẫu toàn thời gian của anh, bắt tôi phải nghe lời anh đấy chứ? Đây là cuộc sống riêng của tôi, cái này tôi cũng cần phải báo cáo với anh hay sao?"
Nói xong, Hàn Mộc Tử dùng sức đẩy anh về một bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308758/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.