Tiểu Nhan nở nụ cười rồi nhìn chăm chăm vào cô. "Không phải mình nghĩ điều gì linh tinh vớ vẩn đầu, là hai người các cậu đang làm chuyện linh tinh đó. Tiểu Nhan vừa mới trêu ghẹo xong, trên gương mặt vân còn nở nụ cười. Nhưng một giây sau nụ cười trên gương mặt cô ấy đã cứng đờ lại, cơ thể bất giác lùi ra đằng sau mấy bước.
Thấy dáng vẻ này của cô, Hàn Mặc Tử lập tức hiểu ra. Dường như cô không cần quay đầu lại cũng có thể xác định Dạ Mạc Thâm đang bước xuống.
Người có thể khiến cho Tiểu Nhan làm ra vẻ mặt sợ sệt như vậy cũng chỉ có một mình Dạ Mạc Thậm. Nghĩ đến điều này, Hàn Mộc Tử đi thẳng vào trong phòng khách phía trước cầm lấy bát đũa.
Cô chỉ lấy bát đũa cho một mình mình, Dạ Mạc Thâm ngôi bên cạnh cô, nhìn trước bàn trống thì mím môi lại đầy bất mãn.
Hàn Mộc Tử nói thẳng ra: "Trong nhà chúng tôi không có người hầu của anh, nếu như anh muốn ăn cơm thì tự mình động tay đi lấy bát với đũa đi."
Rõ ràng chỉ thiếu một bước nữa thôi nhưng lại bị cắt ngang, mặc dù Dạ Mạc Thâm đã thu dọn xong rồi xuống tầng, nhưng hơi thở trên cơ thể anh vẫn vô cùng lạnh lẽo. Anh ngồi ở nơi đó nhưng hơi ẩm ở xung quanh đã bị sự lạnh lẽo của anh mà giảm xuống.
Tiểu Nhan nghe thấy lời nói của Hàn Mộc Tử, sau đó cũng gật đầu phụ họa theo. Tiểu Nhan vừa mới gật đầu xong đã cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308711/chuong-563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.